Con người ta có thể trưởng thành về nhân cách từ một bài học rất nhỏ và đơn giản, nhưng con người chúng ta cũng có thể sụp đổ về tư tưởng cũng chỉ vì một việc rất nhỏ và rất tầm thường.
Đã có lần con gái út của tôi xin ba mẹ mua cho con chiếc xe đạp điện, vì thấy hồi này học sinh sử dụng loại xe này nhiều lắm, khỏi tốn xăng lại nhẹ nhàng, con gái đi thấy thanh mảnh và dịu dàng lắm, chúng tôi nhẹ nhàng từ chối, bảo rằng con ơi, hãy nhìn xuống chứ đừng nhìn lên mà theo không kịp người ta đâu con, biết rằng con bảo con thêm tiền lì xì dành dụm của con hai năm nay gom vào cũng đã được hơn nửa chiếc, nhưng chúng tôi động viên cháu hãy đi xe đạp như những bạn con lâu nay, đạp xe nó cũng hay hay lại gần gũi bạn bè, mình có giàu có gì, với lại đi xe đạp cũng khỏe khoắn như tập thể dục vậy mà. Cháu cũng vui vẻ nghe lời mà không phiền trách gì, thỉnh thoảng cháu đi học thêm có khi xa quá hoặc tối quá thì tôi bảo lấy cái xe Chaly cà tàng kia mà đi, chỉ cần đội nón bảo hiểm là đủ, năm nay cháu học lớp 11 nên chuyện luật giao thông thì cháu cũng không xa lạ gì.
Chiều qua, vì trời nắng gắt và khô, cháu và các bạn phải lên trường trang trí cổng trại chuẩn bị cho ngày lễ Đoàn Thanh Niên 26/3 như mọi năm, cháu xin tôi lấy xe Chaly đi cho đỡ nắng, tôi để cho cháu đi và thấy cháu đội nón bảo hiểm đàng hoàng, thế mà khoảng một tiếng đồng hồ sau, tôi thấy cháu về nhà mặt cắt không còn một chút máu, tôi hỏi có chuyện gì thì cháu bảo là bị công an bắt xe và về lấy giấy tờ xe lên, cháu kể đang làm cổng trại thì thiếu đồ nên Cô chủ nhiệm sai cháu và bạn đi mua thêm giấy màu và các thứ. Vừa ra khỏi cổng trường độ vài chục mét thì hai anh công an núp gần đó ùa ra hùng hổ chận lại, vì cháu có đội nón bảo hiểm nhưng bạn cháu ngồi phía sau KHÔNG đội, cháu năn nỉ hết mức nhưng vì hình như sáng giờ hai anh công an này chưa bắt được ai nên nay vồ được con mồi nhí này thì khó mà tha được, cô chủ nhiệm cũng ra trình bày và năn nỉ nhưng vô hiệu. Cháu mang giấy tờ lên được một lúc thì gọi điện về báo là CA thả rồi, sau khi cô chủ nhiệm hỏi em có mang tiền theo không, đưa cho cô năm chục cô hối lộ họ là xong, cháu đưa cho cô và cô dúi vào tay 2 nhân viên công lực 1 tờ giấy năm chục nghìn đồng, thế là hai anh chàng hể hả chạy môtô đi mất.
Năm chục nghìn! Trời ạ! Cái giá của luật pháp của những người mệnh danh là nhân viên công lực rẻ đến thế sao? Tôi nghĩ giá như họ làm một tờ biên lai phạt 150 nghìn thì thà tôi tốn thêm tiền nhưng được cái giáo dục cho thế hệ trẻ biết luật pháp ngay thẳng và công minh ra sao, còn không thì tha hẳn đi, vì đường xá thị trấn vắng như chùa bà đanh, có gây mất trật tự giao thông hay đe dọa tính mạng ai trên một chiếc Chaly cọc cạch quăng giữa đường chưa chắc có ai thèm lấy, thế mà hai kẻ bảo vệ luật pháp kia đành lòng nào ngửa tay ra lấy năm chục nghìn của một con bé học sinh rồi dông thẳng, để lại cho những em học sinh kia cái bài học xấu xa về chuyện ăn của đút là chuyện bình thường. Thì ra những kẻ này chẳng phải đi thực thi công lý mà đang đi kiếm ăn.
Chưa nói đến đầu óc các em phần nào bị khủng hoảng vì nhận ra cái giá của xã hội sao tầm thường và lạnh lùng như thế. Tối đến cháu đi học thêm không dám chạy Chaly nữa mà đạp xe đạp, tôi hỏi vì sao thì cháu chỉ le lưỡi ra cười và lắc đầu. Thế đấy, chúng ta đang dạy cho con trẻ của chúng ta những bài học giáo dục công dân như thế đấy, chẳng trách gì hầu hết những kẻ cơ hội lúc trưởng thành cứ dấm dúi chạy vạy chỗ này chỗ nọ để mà tiến thân chứ chẳng phải bằng năng lực của chính mình. Hai anh công an kia ơi! Khi cầm trên tay tờ giấy năm chục kia anh có biết đã hủy hoại niềm tin nơi giới trẻ như thế nào chưa? Rồi đây chúng ta sẽ lấy gì mà gầy dựng lại niềm tin ấy? Mà muốn gầy dựng giờ đây e cũng chẳng dễ dàng gì, vì có thắp đuốc đi tìm khắp nơi cũng khó mà tìm ra được hai chữ Niềm Tin trong thời buổi xã hội nhiễu nhương này. Nghĩ mà buồn quá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.