Lang thang trên mạng, vô tình tìm được bài thơ của Chế Lan Viên hay quá:
Ai? Tôi!
Mậu Thân hai nghìn người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có ba mươi
Ai chịu trách nhiệm về cái chết hai nghìn người đó?
Tôi! Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười.
Chế Lan Viên
1987
Tâm tôi không còn bình thản như thường lệ tôi vẫn bình thản.
Trả lờiXóaTôi suy tư và trăn trở mỗi lần giổ giấc ngũ càng khó hơn.
Nhưng lòng tôi không cảm thấy phiền hà bỡi những liên tưởng của tôi sau khi đọc các bài thơ mà mình đã đọc.
Là 2 trong số nhiều bài thơ ấn tượng sâu đậm trong ký ứC của tôi : Dấu hỏi và chấm than,
AI?TÔI! (Thi sĩ CHẾ-LAN-VIÊN )
Tâm .......................................
Trả lờiXóaTôi ...............................dỗ giấc ngũ càng khó hơn.
............................................................
............................................................
................(.................)
Xin được đính chính : giổ = dỗ.............................hơn.
làm thế nào để có thể theo dõi bài ở blog của bạn nhỉ? mình sợ về rồi hôm sau ko tìm lại dc..
Trả lờiXóa