Ông bà mình thường nói: "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" tôi nghĩ câu này ai cũng biết quá đi rồi, tuy nhiên nếu gỗ tốt và nước sơn cũng tốt nữa thì có lẽ đôi guốc cuộc đời sẽ đẹp hơn nhiều, lâu hư, lâu mục, lâu tróc và lâu phai. Mấy ngày nay, tin ông hoàng Mai-cồ qua đời làm xôn xao cộng đồng cư dân trên mạng, đột nhiên tôi lại nhớ đến cái câu tục ngữ này của ông bà ta xưa nay. Đối với Michael Jackson, một điều không thể chối cãi là gỗ quá tốt, nhưng cái nước sơn mà ông cố tình tô trét chẳng hiểu có phải để chối bỏ gốc gác da đen của mình đi hay không thì tôi chê thật, càng thẩm mỹ thì càng xấu, do đó mà từ sau album Thrillers của ông, nói chính xác là từ sau bài Heal The World thì tôi ghét anh chàng này thật sự, nói ghét nghĩa là ghét gương mặt ông thôi, chứ tiếng ca thì đến bây giờ vẫn còn mê mẩn, nhìn gương mặt đầy vết dao kéo thẩm mỹ của ông là tôi không chịu nổi, chưa nói đến những vụ tình ái tình dục lăng nhăng khác, tôi thấy không thích nhìn mặt ông một chút nào, cho dù chỉ là thoáng qua trên TV. Trong tôi chỉ lưu lại tiếng hát hết sức tuyệt vời của ông để hối tiếc cho dao kéo đã biến đổi gương mặt rất đẹp của một cậu bé da đen dễ thương trong ban nhạc Jackson Five ngày xưa mà thôi. Bởi vậy gỗ Mai-cồ tốt quá, sao lại bôi nước sơn giả dối lên làm chi để cho nó phản chủ, nó chống lại tình yêu mến cuồng nhiệt trong tôi đối với một thần tượng ngay từ lúc tôi còn rất bé, bắt đầu say mê con đường âm nhạc mà mãi đến nay vẫn còn rất cuồng nhiệt.
Tôi đến với âm nhạc nước ngoài cũng khá sớm, năm lớp đệ Ngũ thì phải. Đối với thời đại bây giờ thì một cậu bé lớp Tám như tôi hồi đó dư sức và rành rẽ về âm nhạc rồi, vì ngày nay phương tiện truyền thông quá nhiều, không như ngày xưa thời chúng tôi, sang lắm mới có được một máy hát đĩa 45 vòng hoặc sang hơn nữa thì có thêm một dàn AKAI Hi-Fi với hai cuộn băng to đùng phía trên, phía dưới có hai đồng hồ âm thanh nhấp nháy trông hấp dẫn đến phát thèm. Anh chị tôi cũng thuộc dạng mê nhạc nên chấp nhận ăn mắm ăn muối để dành tiền sắm một dàn máy hát đĩa cho cả nhà nghe, nhạc Việt Nam thì thường mua đĩa do hãng Asia phát hành thường xuyên, từ tân nhạc cho đến vọng cổ, nhưng nhạc nước ngoài thì khá hiếm, thỉnh thoảng có ai đấy đi nước ngoài mang về hoặc ai đấy quen với các anh bạn Mỹ xin về hoặc mượn về nghe, do đó mà tôi biết Michael của Jackson Five từ rất sớm, trước cả Beatles. Thời đó tôi mê nhất là Elvis Presley, Cliff Richard, Jackson Five và Beatles, sau này mới biết và mê thêm Johnny Cash và anh em nhà Carpenter, nhiều lúc mê mệt đến cuồng điên, nói cuồng điên là vì không như bây giờ, hồi đó nghe đến gần như thuộc lòng nhưng không tìm đâu ra nhạc và kể cả lời, thí dụ như hồi đó quá mê bài It's now or never, Do the claim... của Elvis hoặc I'll be there của Jackson Five, hoặc Hey Jude của Beatles, Evergreen tree của Cliff Richard... nhưng không biết đào đâu ra, đành ngồi ghi lại lời với một trời chính tả tiếng Anh sai be bét rồi đem đi nhờ anh chị hoặc thầy giáo Anh văn chỉnh lại cho đỡ sai một tí, thế rồi ngồi nhẩm nhẩm mà học, nhẩm nhẩm mà hát, hát mãi đến gần 40 chục năm rồi mà cũng vẫn còn... hơi thuộc đây nè, chứ đâu phải như bây giờ chỉ cần đôi ba cái click chuột là có đủ, kể ra như thế để biết ngày xưa tôi mê nhạc đến chừng nào, trong đó cái cậu bé Michael nho nhỏ đâu cũng bằng tuổi mình mà giọng ca trong trẻo còn hơn tiếng suối reo róc rách đã làm cho tôi bắt đầu biết mê, biết tận hưởng cái thứ nghệ thuật âm nhạc cực kỳ thú vị ấy, cũng vì niềm đam mê và ước mơ ấy nên sau này con cái tôi thành đạt, chúng biết tôi mê đến mỏi mòn nên mua tặng tôi cây piano chở về làm tôi mừng đến phát khóc là vậy, cho dù tôi chỉ biết tập tễnh chơi thôi chứ không hay ho gì.
Tôi biết Michael từ dạo ấy, tôi mê mệt ông từ dạo ấy, mãi đến khi ông lớn lên, cùng với Steve Wonder, Lionel Ritchie và vài chục ca sĩ khác cất lên bài We are the world đã làm tôi nao cả lòng, sau lại nghe thêm Heal the World cùng các em nhỏ thì đúng là tôi mê mệt, nhưng cứ tưởng tượng ra gương mặt dao kéo thẩm mỹ đã làm mất đi cái hồn người của ông, tôi lại cảm thấy chán ngán, rồi sau lại đến những bước nhảy thần kỳ làm mê mệt bao người, tôi cũng chẳng thấy thú vị gì, chỉ muốn mở đĩa ra nghe mà thôi, chứ nhìn gương mặt trắng bệt giả tạo với cặp kiếng đen, tôi sợ rằng e mình không chừng cũng lại ghét cả giọng ca của ông nữa thì nguy, thôi thì chỉ nghe nhạc thôi cũng là đủ rồi, thưởng thức cái tốt gỗ thôi là đủ rồi, còn cái nước sơn kia đừng nhắc tới mà thêm chán.
Chỉ tiếc cho ông, giá như ta có một Michael da đen chính hiệu, một Michael mũi to chính hiệu, một Michael môi dày chính hiệu thì sẽ là một Michael quyến rũ thực sự và đi vào lòng người hơn, in đậm dấu ấn trong lòng người hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là quan niệm của riêng tôi, có thể những người khác không muốn thế, nhưng tôi chỉ muốn nói lên cảm nhận của riêng mình mà không dám quy chụp tất cả. Ngày nay Michael đã ra đi, thôi thì chấm dứt ba cái vụ lạm dụng tình dục lăng nhăng, chấm dứt dao kéo thẩm mỹ rổn rảng, chấm dứt những đôi bao tay, những cặp kiếng đen giả tạo để có được một giọng ca Michael tuyệt vời in mãi trong lòng người, một ngôi sao Michael tài năng xuất chúng trên bầu trời âm nhạc thế giới, tôi nghĩ có lẽ sự ra đi của ông như thế mà lại tốt hơn đấy, để những thứ nước sơn giả tạo kia không còn chỗ đứng, nhưng đó chỉ là ước muốn của riêng tôi thôi, chứ ngày nay ca sĩ và diễn viên mà không dao kéo thẩm mỹ e coi bộ hơi hiếm, con người chúng ta hôm nay khá phũ phàng trong cảm nhận, thường xem nước sơn thế nào đã rồi mới để ý tới gỗ, đành chịu vậy thôi, hiện đại mà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.