Nếu tôi nhớ không lầm thì Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên có viết về tháng Sáu:
Tháng Sáu trời mưa, trời mưa không dứt,
Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa.
Ông lạy trời mưa để phong tỏa lối người yêu về, chẳng cho nàng về nữa. Ghê nhỉ? Nghe tình quá xá cỡ thợ mộc, nhưng đối với tôi, và cả gia đình tôi, tháng Sáu là tháng có nhiều dịp kỷ niệm nhất, mới đầu tháng là cái thằng Papillon khóc oe oe chào đời, rồi đến chị Hai, đến hai đứa con, đến hai đứa cháu, cứ đua nhau nhè cái tháng Sáu này mà đẻ, cho nên trong năm cứ chờ đến tháng Sáu là hay có dịp kỷ niệm lắm, mà mỗi lần có dịp như thế thì con cháu tụ về vui ơi là vui, cho dù sau đó con cháu lại đi buồn ơi là buồn... biết nói sao bây giờ?
Nhưng tháng Sáu cũng là tháng buồn nhất, vì đó là ngày giỗ thân phụ tôi. Cha tôi qua đời sớm lắm, lúc tôi mới 9 tuổi, thế mà nay tôi đã ngoài 50 rồi, hơn bốn mươi năm chẳng có cái nóc nhà mà dựa, người đời hiếp đáp cũng nhiều, mẹ con tôi cứ bươn chãi như thế mà lầm lũi vươn lên. Trong nhà có 3 anh em trai, anh tôi bảo, sợ nhất là chú L chắc không qua được năm tử của ba, vì thấy tôi ốm yếu, giải phóng xong lại làm việc nặng, người cứ lụi dần đi, sợ không thọ nổi, thế mà tôi đã vượt qua, trong lúc em trai út tôi lại khỏe như voi, bỗng dưng bị bệnh mà ra đi sớm, bằng với năm tử của cha tôi, cho dù chú nó bảo cố thêm vài tháng để vượt qua tuổi tử của cha tôi, thế mà vẫn không vượt qua nổi, và thế là trời lại mưa, lòng người lại mưa, khóc như mưa...
Tôi còn nhớ hôm cha tôi mất trời cũng mưa gào như thế, là một thằng bé con 9 tuổi thì nó cũng chưa cảm nhận sự mất mát sâu sắc lắm đâu, nhưng nó vẫn hiểu thế là từ nay cái cột chính trong nhà đã gãy gục rồi, cha tôi vừa tắt hơi thì mẹ tôi sai tôi chạy đi kêu chị tôi về, tôi thấy mẹ mình khóc nên mình cũng khóc, vừa chạy vừa khóc giữa trời mưa, hôm ấy mưa lớn lắm, chạy ngoài đường nước ngập đến đầu gối, do đó mà cái vị mặn của nước mắt trôi theo cả dòng đời, đến khi về nhà đối mặt với sự mồ côi thì mới thấy nước mắt mặn đắng, tưởng rằng thế là đắng lắm, nhưng cuộc đời sau này còn đắng hơn nhiều, bầm dập hơn nhiều, do đó mà cái tình thân gia đình anh chị em trong tôi lúc nào cũng mặn mà thay cho cái vị đắng xưa kia.
Mai lại là ngày giỗ cha tôi, mong rằng nước mắt sẽ mặn mà chứ đừng mặn đắng, đời tôi đắng thế là cũng đủ rồi, và e rằng trời cũng sẽ mưa, như bốn mươi bốn năm trước kia thôi. Mưa cho nước mắt bớt đắng...
Con chào chú,
Trả lờiXóaChú lấy nick Papillon từ đâu thế? Con hồi trước có đọc truyện Papillon - Người tù khổ sai, và từ đó trở đi hay thích bươm bướm, rồi chỗ nào được thì để nick là Papillon. Dần dần cứ thấy ai có nick là Papillon thì con lại muốn hỏi thăm.
Chúc chú cuối tuần vui vẻ.
Hôm qua (25/06) thì trời Sài Gòn không mưa. Nhưng dù sao con cũng hy vọng nước mắt chú không mặn đắng. Con xin lỗi vì cái comment ở trên chẳng ăn nhập gì với bài viết cả, chỉ vì con thấy chữ "Papillon" là muốn hỏi liền thôi.
Trả lờiXóaNick Papillon là từ cuốn sách của cháu nói đó. Cám ơn cháu đã ghé thăm.
Trả lờiXóa