Tình hình là nơi tôi ngồi làm việc, phía lỗ tai bên phải là cái piano, thỉnh thoảng ngọ nguậy cái bàn tay đôi chút cho nó vang lên đôi ba tiếng đỡ buồn, trước mặt là cái giẻ lau mực như có lần tôi đã nói về cái vật dụng tầm thường này trong một entry rồi, còn phía lỗ tai bên trái là cái TV, tắt nó đi thì nhà vắng lặng quá, bèn mở nó ra thường xuyên, thỉnh thoảng liếc liếc qua đôi chút để xem tình hình thế giới ra làm sao rồi? (Làm như thế giới này không có mình e sống không yên ấy?! - Tể tướng của tôi thường bảo với tôi vậy). Cũng vì TV mở thường xuyên nên tôi hay nghe một chuyên mục ngày nào cũng có, đó là mục Nhắn Tin.
Quả thật, cái mục đơn giản và nhạt nhẽo này coi bộ chẳng ai ưa cũng như chẳng có ai quan tâm lắm đâu, thế mà vì nó cứ ra rả bên lỗ tai trái của tôi hằng ngày nên tôi đâm ra cũng hơi bị ghiền mới lạ, nói lạ thế chứ cũng bình thường thôi mà, tôi có một anh bạn trên blog ở trong xóm mình chứ chẳng đâu xa, anh có một sở thích cũng khá là lạ, đó là thích đọc Cáo phó nữa thì sao? Tôi thì chỉ nghe thôi chứ cũng ít khi liếc ngang liếc dọc làm gì, vì cái mục Nhắn Tin trên truyền hình này thiết nghĩ chỉ nghe cũng là đủ rồi.
Nghe xong rồi ngẫm nghĩ lắm khi lại thấy buồn buồn, đau đau ở đâu ấy, nào là Nhắn tin cho ông Nguyễn Văn A về gấp để làm thủ tục ly hôn, từ ngày mấy đến ngày mấy mà không thấy ông về coi như làm giấy xác nhận là ông đã chết (bất cần có biết ổng chết hay chưa, không về thì coi như đã chết, nghĩa là để đương sự có thể rảnh tay làm những việc khác như sang nhượng tài sản hoặc xây dựng một tình duyên mới, cũng dám lắm?!). Nhắn tin cho Trần văn B 14 tuổi bỏ nhà đi lang thang mang theo xe máy và giấy tờ, về đi, ba má tha hết lỗi cho con rồi... Nhắn tin cho bà Lê Thị C về gấp để ký giấy ly hôn, nếu không tòa sẽ xử vắng mặt... Mất giấy tờ, tôi tên vân vân và vân vân... lỡ đánh rơi mất giấy này giấy nọ (kỳ thực là bị móc túi chứ đánh rơi cái nỗi gì?!) ai nhặt được xin mang đến... nghe riết đâm ra quen, không còn cảm giác, nhưng có lúc giật mình vì sao vậy nhỉ? Thấy nó thiếu thiếu một điều gì đó trong lòng con người, trong đời con người, thì ra đó là cái TÌNH. Tình là thứ ai cũng sẵn có cả mà, ai cũng có thể cho đi mà đâu phải tốn đồng xu cắc bạc nào nhỉ? Thế mà sao người ta ít thể hiện trong cuộc sống thế? Buồn ghê...
Giá như cái chữ TÌNH ấy thể hiện được nhiều hơn trong cuộc sống con người nhỉ, chắc những kiểu nhắn tin như thế này sẽ ít đi, vợ chồng ít ly hôn hơn, con cái nghe lời cha mẹ mà bớt bỏ nhà ra đi hơn, kẻ cắp sẽ ít đi để khỏi ai kêu cứu mất giấy tờ... Nhưng được thế thì e nhà đài mất nguồn thu. Mà làm sao lý tưởng như thế được? Cuộc sống là thế đó thôi, cho dù cái tình ấy chẳng mất tiền nhưng không dễ kiếm đâu nhé! Đừng có mơ!
Quả thật, cái mục đơn giản và nhạt nhẽo này coi bộ chẳng ai ưa cũng như chẳng có ai quan tâm lắm đâu, thế mà vì nó cứ ra rả bên lỗ tai trái của tôi hằng ngày nên tôi đâm ra cũng hơi bị ghiền mới lạ, nói lạ thế chứ cũng bình thường thôi mà, tôi có một anh bạn trên blog ở trong xóm mình chứ chẳng đâu xa, anh có một sở thích cũng khá là lạ, đó là thích đọc Cáo phó nữa thì sao? Tôi thì chỉ nghe thôi chứ cũng ít khi liếc ngang liếc dọc làm gì, vì cái mục Nhắn Tin trên truyền hình này thiết nghĩ chỉ nghe cũng là đủ rồi.
Nghe xong rồi ngẫm nghĩ lắm khi lại thấy buồn buồn, đau đau ở đâu ấy, nào là Nhắn tin cho ông Nguyễn Văn A về gấp để làm thủ tục ly hôn, từ ngày mấy đến ngày mấy mà không thấy ông về coi như làm giấy xác nhận là ông đã chết (bất cần có biết ổng chết hay chưa, không về thì coi như đã chết, nghĩa là để đương sự có thể rảnh tay làm những việc khác như sang nhượng tài sản hoặc xây dựng một tình duyên mới, cũng dám lắm?!). Nhắn tin cho Trần văn B 14 tuổi bỏ nhà đi lang thang mang theo xe máy và giấy tờ, về đi, ba má tha hết lỗi cho con rồi... Nhắn tin cho bà Lê Thị C về gấp để ký giấy ly hôn, nếu không tòa sẽ xử vắng mặt... Mất giấy tờ, tôi tên vân vân và vân vân... lỡ đánh rơi mất giấy này giấy nọ (kỳ thực là bị móc túi chứ đánh rơi cái nỗi gì?!) ai nhặt được xin mang đến... nghe riết đâm ra quen, không còn cảm giác, nhưng có lúc giật mình vì sao vậy nhỉ? Thấy nó thiếu thiếu một điều gì đó trong lòng con người, trong đời con người, thì ra đó là cái TÌNH. Tình là thứ ai cũng sẵn có cả mà, ai cũng có thể cho đi mà đâu phải tốn đồng xu cắc bạc nào nhỉ? Thế mà sao người ta ít thể hiện trong cuộc sống thế? Buồn ghê...
Giá như cái chữ TÌNH ấy thể hiện được nhiều hơn trong cuộc sống con người nhỉ, chắc những kiểu nhắn tin như thế này sẽ ít đi, vợ chồng ít ly hôn hơn, con cái nghe lời cha mẹ mà bớt bỏ nhà ra đi hơn, kẻ cắp sẽ ít đi để khỏi ai kêu cứu mất giấy tờ... Nhưng được thế thì e nhà đài mất nguồn thu. Mà làm sao lý tưởng như thế được? Cuộc sống là thế đó thôi, cho dù cái tình ấy chẳng mất tiền nhưng không dễ kiếm đâu nhé! Đừng có mơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.