Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Ta đã thấy gì?

hchup9 Ta đã thấy gì trong đêm nay? Cờ bay trăm ngọn cờ bay...
Những ai đã sống cả hai thời kỳ trước và sau 75 khi nghe lời ca này cũng phải thầm khâm phục một người có chí khí như Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ngày ấy. Sống giữa chế độ cũ, thế mà ông vẫn dám viết lên lời hát như một lời tiên tri cho dân tộc, bảo rằng chế độ cũ đã sắp đến ngày đổi thay rồi, quả thật là gan cùng mình...

Ta đã thấy gì trong đêm nay? Cờ bay trăm ngọn cờ bay...
Người đã đi đi trên non cao, nay đã về trên đồng ruộng sâu, nay đã về trên thành phố mới...
Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay...

Khâm phục ông, ta lại thấy quả thật dù sao cái chế độ cũ kia cũng còn tôn trọng cái tự do tư tưởng, tự do sáng tác mà không dám bỏ tù ông là vậy. Tôi nhớ thì họ chỉ tịch thu Tuyển tập nhạc Ca Khúc Da Vàng của ông mà thôi, nhưng tịch thu cũng bằng thừa, vì nó đã phát hành lan rộng và nhân bản khắp nơi rồi. Vì nếu như giả dụ ngày nay, có ai dám viết những lời ca đối lập như thế ca hát khắp nơi không? Chắc chắn là công an cảnh sát tóm cổ ngay chứ nào để cho yên. Nói như thế mới biết cái tầm nhìn xa và rộng của Nhạc sĩ họ Trịnh, ông đã thấy trước cảnh đất nước đổi thay và cái hay là ông đã dám nói lên điều đó bằng ngôn ngữ âm nhạc.

Ngày xưa Họ Trịnh thấy vậy, thế còn ngày nay, chúng ta thấy gì?

Quả nhiên là chúng ta thấy rất nhiều thứ, có thứ đáng thấy và có thứ không đáng thấy nhưng phải bị thấy, nhìn thấy mà đau đớn lòng.

Những điều không muốn thấy này kể ra e phải hàng chục trang cũng không hết, cho nên tôi chỉ đơn cử những gì chúng ta thấy gần đây thôi. Trước hết là vụ Thái Hà. Tôi không đề cập đến những yếu tố đòi đất hay giành đất vì báo chí và Internet đã nói quá nhiều rồi. Tôi cũng không phải là chính trị gia để phân tích vấn đề, mà chỉ đơn giản là thấy. Thấy cái gì? Thấy hàng loạt công an cảnh sát giăng đầy khắp cả khu phố chỉ để xét xử một vụ án quá nhỏ, phá vỡ một bức tường gạch cũ, chẳng giết ai, chẳng hành hung hay cướp của ai, thế mà huy động lực lượng đặc nhiệm bao vây tầng trong tầng ngoài để xét xử với một bản án lãng nhách bằng zêrô vì không thể nào kết tội bị can được. Đất nước chúng ta nào có giàu có gì, thế mà phung phí thời gian, tiền bạc và sức lực để điều tra lên điều tra xuống làm gì với một chuyện nhỏ cỏn con như thế. Thay vì hôm bắt gặp 8 người này hành động sai trái, ta chỉ cần mời họ đến cảnh cáo họ là xong thôi, việc gì mà phải um trời lên để rồi cuối cùng chẳng được tích sự gì, lại còn để mất lòng dân hơn.

Cái thấy thứ hai nữa là việc tôn trọng tiếng nói của người trẻ, nghe đâu hôm nọ trên mạng rủ nhau biểu tình, mấy em sinh viên vừa giăng cờ tổ quốc ra lại bị bắt cuốn lại và đuổi về. Đau thiệt! Vẫy cờ tổ quốc mà cũng khó khăn thế sao? Vậy thì làm sao dạy cho các em lòng yêu nước nhỉ? Hồi chiều tôi có nói đùa với một blogger ở Hà Nội rằng, mai đây bóng đá chiến thắng xuống đường e không còn dám phất cờ như trước, không khéo công an tưởng phất cờ biểu tình thì nguy.

Và còn rất nhiều điều không muốn thấy nhưng bắt phải thấy vì nó cứ trông rõ mồn một trước mắt ta. Vâng, xin đừng cho tôi thấy, đừng bắt tôi phải thấy phải nghe những cảnh đau lòng, mà hãy cho tôi thấy một ngày mai đất nước tươi sáng hơn, mọi người yêu thương nhau hơn, hương thanh bình lan tỏa khắp mọi nhà và ẩn sâu trong lòng người. Xin hãy cho tôi thấy, cho tôi thấy đi nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.