Copy paste lại 2 trong số những entry chân tình của các cháu gái trong Y!360 xem mình là bố. Mở đầu là của Kim Nguyên ở TPHCM:
Một ngày nắng yếu nhiều mây không mưa không buồn không vui, sau khi đã chán cái nhảm đời con là hết nhí nhảnh như con dại lại rầu như bà già..một khi đã rảnh hơi ngồi một mình trên phòng, lẽ tất nhiên con onl.
Con tìm cái gì trên ấy vậy bố? con cũng chả biết...
có lúc mừng hú vía vì nối lại liên lạc với đứa bạn thân du học mấy năm rồi không gặp, với cả nhóm bạn cũ, với con bạn dễ thương chưa ăn chè Thái lần nào..
hay cái lũ A3Z, đám “bảy cái muỗng”, nhờ blog mà cũng thắm thiết thấy ớn..không thì.. ra trường rồi cũng tan đàn xẻ nghé (nói đến đây lại thương thay cho cái blog lớp...hic)
làm blog rồi con lại add OCMX_ blog của báo sgtt (khiếp, con gửi cả đống link mà vẫn chả ma biên tập nào đoái hoài tới, tội thế đấy Bố ạ!) mà được cái friendlist bên đó toàn cool-blogger. Con khoái đọc blog bác KhánhĐỗ, anh Zoukzou, chú Bùi Kiệm, vân vân và vân vân..con học được ở họ nhiều điều..suy nghĩ..về thành công và thất bại , về cuộc sống..
và dĩ nhiên là con cũng rất thích viết blog_ nếu không muốn nói tới chữ nghiện (hình như bố cũng cho mình là con nghiện, bố nhỉ? Hìhì..)_ “hồi xưa” í, con đã tập tành viết truyện ngắn truyện dài bon chen với đời. Sau này biết thêm thể “tản” (tản văn, nhưng con cứ thích gọi thế, bởi cái con viết có gọi là văn vẻ gì nổi đâu?!), cũng nhào vô thử bút...rồi nhận ra mình cần đến nó! Cần lắm, những lúc ngột ngạt khó thở, những khi tuyệt vọng, và những lần chán đời không tả nổi..
Ngày xưa con viết rồi chỉ lưu lại trên máy, hứng chí thì đem in vô lớp năn nỉ tụi bạn đọc rồi ngồi chờ nhận xét. Con thì con khoái nhận xét lắm bố ạ ! Khen cũng được chê cũng ok, chỉ mong là đừng đọc xong rồi cười cười nói “hông hiểu”_trời ạ! Có phải toán đâu mà đòi hiểu cặn kẽ, phải hông bố? Quan trọng là có cảm hay không thôi...
Nói tới đây con lại muốn kể bố nghe về blog của một người bạn con. Dân chuyên văn tpĐN..em ấy viết và nhiều cm cứ bảo “hay, nhưng không hiểu.” Con cũng không hiểu lắm, nhưng con cảm, bố à..và con nghĩ em ấy thành công, ít ra là với chuyện viết lách.
Có thời gian (gần đây thôi) con bị “bạo hành tinh thần”, không ai xa lạ là bà chị iu vấu của con. Chả là con dân thi lại mà cứ ngồi vọc blog, ngồi gõ lóc cóc hoài. Bố ơi, “mà người đời nhiều khi cứ trách móc, có biết thấy xót thương nghĩ tới ai bao giờ đâu?!”(Từng ngày dài_Hồ Ngọc Hà)_hình như chị con quên mất hồi chưa có blog, con cũng đã thức trắng nhiều đêm ngồi viết “Đau lòng”.. Nghe loáng thoáng ai đó phán “rảnh!” Đau lòng thật! Đoạn văn này con đọc được đâu đó, nhưng có lẽ không phải ai cũng hiểu: “Sáng tác văn học vốn là một quá trình ‘không phải hoài thai, không đẻ gì (theo nghĩa hẹp, nghĩa đen sinh học), nhưng rất khổ đau và nặng nhọc đèo bòng’(Nguyễn Tuân). Liệu người đọc chúng ta nên chăng hắt hủi, xem thường, lãng quên cái ‘khối tình con’ được sinh ra từ quá trình khổ đau và nặng nhọc đèo bòng ấy, giẫm chết cái bức-thông-điệp-thẩm-mĩ được hoài thai từ phía người cầm bút..?”_ dĩ nhiên con chả phải tác gia tác giả gì, cái con viết đến kiếp nào mới được coi là thông điệp thẩm mĩ đây, nhưng ít ra cũng đừng bảo con ngừng viết (!?!),sao con làm được, cho xình bụng với những suy nghĩ chồng chéo rồi die sớm, hay học cái thói thờ ơ gặp chuyện gì cũng chả nghĩ ngợi, ngu ngu ngơ ngơ, hay sao, bố nhỉ? Mà cũng đừng vì bất cứ lí do gì mà tuyên bố “tao sẽ không đọc bất cứ gì mày viết nữa..” đau lắm! ức lắm! cảm giác 'thứ' mình write down bị người ta xem như rác rưởi..chỉ vì mình chưa có địa vị gì, chưa đạt được gì, mình chỉ là con khùng dở hơi ngồi viết tàm xàm bá láp.
chậc chậc, chắc là bố đang tự hỏi, nãy giờ con viết lăng nhăng gì đâu không mà lại là "gửi cho bố?"
Là vầy bố ạ..
Con mới add bố sáng nay thôi. Hình như lúc đó ava bố là hình hiệp sĩ múa kiếm gì đó, nhìn ngầu ngầu (hìhì). Con vô coi..rồi đọc entry mới nhất_Giai điệu Tổ quốc_con khoái liền bố ạ! Bố viết nhẹ nhàng, không lên gân nhưng rất thật, không sáo quạ như thường thấy trên các blast về vụ TS,HS dạo này..(dĩ nhiên là không kể các bác báo, hay những bậc tiền bối, và dĩ nhiên là kể luôn cả ..con trong cái đám sáo quạ ấy!)
tiếp theo là “nỗi lòng” của bố. bố bảo bố đang cai nghiện, để mà sống, để mà kiếm cơm, và cai nghiện cũng là để có thời gian..nghiện tiếp. Haha. Con cũng hay nói với tụi bạn là con nghiện blog mất rồi, và con cũng cần cai, để học, để sau này “có cửa” ra đời mà sống, mà kiếm cơm như các chú các bác, như bố.. (nếu con không lầm thì bố dân design, bố nhỉ?) Con thì vẽ đẹp KINH lắm luôn, bố có muốn mướn con vào làm không? Hehe
Đọc “nỗi lòng”, con thích cái cách bố lướt blog..bố nhận ra những “khuynh hướng”, con thì không. Ngoài blog của bạn bè mà con cần update thông tin, con chỉ đọc những blog có bài viết hay_con cho mình như vậy đã là nhân văn lắm, tự liệt mình vào hạng good blogger, không phải dân nhiều chuyện nhảm. Con thật đúng là trẻ người non dạ, ha bố ha. Thôi kệ, mười tám mà, cứ để "em nó" háu đá cho tới khi nào hết non thì thôi, kẻo câu tục ngữ của cha ông lại không đúng, lúc đó con thành tội nhân thiên cổ của văn học VN mất! haha..(lại nói nhảm rồi..)
bố : "tôi xấu hổ "..
bố cảm thấy lòng thanh thản, nhờ "nắng sớm" vừa lên..
bố "ghen" một cách rất ..dễ thương (hic, bố thì không dùng từ đáng yêu được !)
bố tự gọi mình là Papidong (gõ vậy luôn cho khỏi quên cách phát âm, con là con mù tiếng Pháp, sợ lại "lông gà lông vịt" gì đó nữa, hìhì)_người tù khổ sai có xâm cánh bướm trên ngực..
và bố..
bố thì...
còn nhiều lắm.. chung qui lại con rất là mến bố, dù là chỉ qua các bài bố viết ! dù chỉ vừa add bố sáng này thôi, bố ạ ! già (hehe, không giận nghen), nhưng con thấy tâm hồn bố còn tươi mới chán, chả bù với tụi con bây giờ, mang tiếng là teen mà nội tâm thì cứ đòi bão bùng, giông gió, chả tài nào nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng nổi, xui xui em nào "hồng"quá thì style em ấy lại kinh kinh_cũng không chấp nhận được ..
"nhân dịp" 360 sắp bỏ, và mấy hôm nay cũng chả có chút hứng thú nào viết entry mới (không lẽ kể về chuyện sáng nay con đi học về mua mít ăn, mà mít thì ngon và ngọt _hết?!)_con thì không "xin chút cảm hứng", nhưng thực sự thì bố vừa đem lại cảm hứng cho con, thật đấy bố già vui tính ạ !cảm hứng cho cái entry cuối cùng này..
cảm ơn bố nhé !
đời con thì có lẽ không vui, nhưng chắc chắn là sẽ có ý nghĩa, bố ạ !
sẽ học theo bố mà sống, học theo cả bác Khánh, anh Zoukzou..vân vân vân vân_những blogger con trân trọng.. và còn rất nhiều tiền bối khác mà con cần học tập, ngoài đời thực, trên báo, bên cạnh, hoặc xa xôi... "mỗi người đi qua cuộc đời anh đều là thầy anh" mà !
(xúi quẩy đời con, vừa tìm thấy blog anh Na Sơn thì lại dẹp vụ 360 ... Mà hình như anh ấy có trong friendlist bố thì phải. Bố có qua nhà mới thì bố nhớ đến con bé này nhé..Hehe, mà con đọc "tôi yêu friendlist của tôi" rồi, hay lắm bố ơi!)
cuối cùng..
con vẫn đang làm hai việc song song là viết và đọc tiếp các entry của bố..nếu bây giờ con ngồi cm từng cái thì bố choáng mất ! hihi.con đã, đang và sẽ đọc hết chúng, trước khi cái quỉ 360 này thật sự tan biến..khép lại một gian đoạn của "loại tình cảm mới_tình cảm blog ". mash rồi sẽ lại phổ biến và thông dụng..nhưng con thì lì lợm và khó chịu, nên chắc là sẽ đợi đến khi nào chịu không nổi mới làm mash, vì vốn không thích việc bỏ đi cái 360 quen thuộc này..hìhì, hâm thế đấy bố ạ !
Chúc bố và gia đình bố mãi vui vẻ hạnh phúc, bố nhé !
Chúc mọi người cũng vậy luôn nha..hìhì, không vui cũng được, nhưng cần lắm thanh thản, và niềm tin ! người trẻ thì tin ở tương lai, người già thì tin..hì hì, tin vào gì ai mà biết, hỏi bố đấy, tớ trẻ ! ^^
hạnh phúc..
bình yên..
Ngày mai, nắng sớm sẽ lên ! chắc chắn ! (mùa này đâu phải mùa mưa, chả lẽ lâu lâu mình phát biểu một câu hay ho mà cũng xui dzữ dzậy ? haha)
Bái bai Bố, bái bai mọi người. See ya !
con
_knkn_
Sau nữa là của MK Thúy Vân ở Hà Nội:
Entry ngày hôm nay con viết riêng cho bố già Papil đây ! Viết vì con yêu bố rất nhiều bố ah !
Hôm nay con wa thăm bố thì thấy bố viết entry chào mọi người và bố không chơi blog nữa . Đọc xong bài bố viết con buồn và đã khóc thật nhiều dấy bố ah ! Măc dù con biết bố trên blog nhưng con iu bố nhiều lắm ! Những khi con vui cũng như lúc buồn thì con đều tìm đến bố , bố luôn bên con , và cho con những lời khuyên , lời động viên chân thành nhất ! Bố giúp con vượt qua mọi khó khăn mà con tưởng chừng như đã ngã quỵ trước những sóng gió mà cuộc sống này đã đem lại cho con , bố giúp con trưởng thành hơn từ suy nghĩ đến cách nhìn đời , nhìn người bố ah ! Có nhiều khi con dường như tuyệt vọng , hụt hẫng với cuộc sống này , nhờ có bố mà con đã đứng dậy được đấy ah ! Những chuyện mà con không thể nói với ai , không thể tâm sự với 1 người bạn nào , và kể cả papa và mama của con , nhưng với bố thì con có thể tâm sự tất cả , khi tâm sự với bố , lòng con cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều . Tình cảm của bố dành cho mọi người đều rất chân thành nhưng đối với con , tình cảm ấy thật ấm áp bố ah ! Mỗi khi bố gọi con là "con gái" và bố dạy cho con biết phải làm gì và làm như thế nào , những lời động viên của bố là những bài học đáng quý mà con kông bao giờ quên được ! Bố bảo lần này có lẽ bố sẽ rời bỏ blog mãi mãi vì bố còn gia đình - với những con người luôn bên bố , dành cho bố những tình cảm thiêng liêng nhất . Mặc dù con rất buồn và không muốn xa bố 1 tí nào nhưng bố vui , bố hạnh phúc thì con cũng sẽ vui và hạnh phúc mà đúng ko bố ? Tên và hình ảnh bố già Papil sẽ mãi trong tim con , con sẽ không quên và không cho phép mình quên bố , bố mãi là người bố già mà con yêu quý bố nhé ! Con gái yêu và nhớ bố nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.