Ân có nghĩa là ban ơn, tạm gọi là thế đi nhỉ. Xá nghĩa là tha tội, thôi thì cứ hiểu nôm na là vậy. Chẳng qua là Papi nhà tui học ở Trường Đời nên chỉ biết định nghĩa nôm na như thế cho nó khỏe, chứ đâu phải bác học rồi ăn nói vi mô vĩ mô rốt cuộc rồi cũng chẳng biết chi mô. Nói như vậy nghĩa là Ân xá chính là một điều mà ai cũng khoái, người được ân xá như tội nhân, tù nhân, tử tội... vui mừng đã đành mà chính cái người được quyền ân xá cho kẻ khác tui nghĩ cũng khoan khoái chẳng kém. Năm hai nghìn không trăm hồi đó tui có viết một entry thứ tha và tha thứ, nhưng cái chuyện tha thứ và ân xá này nó khác biệt nhau lắm, vì thứ tha tha thứ là nghĩa cử đẹp cho những người đồng đẳng, ngang hàng với nhau, tôi bỏ qua cho anh nhé, anh cũng bỏ qua cho tôi nhé... còn việc ân xá là hành vi của những người có quyền, thi ân cho kẻ này, giáng phúc cho người kia để họ hưởng tự do, hưởng hạnh phúc, từ đó mình cũng vui lây, vì Kinh Thánh có viết "cho thì có phúc hơn là nhận" mà. Người tù nhân được tha về đoàn tụ với vợ con trước thời hạn vui đã đành, nhưng người ra lệnh ân xá cho anh ta cũng vui chẳng kém vì mình đã đưa đến hạnh phúc cho người khác. Cái chân lý này dẫu qua đủ mọi thời cũng vẫn y nguyên như thế.
Thế nhưng đâu phải ai cũng có quyền ân xá cho kẻ khác đâu. Ngoại trừ trên cõi cao xanh có ông Trời là đấng có thể xá tội cho tất cả mọi người, dưới đất có Linh mục là người có thể ban phép xá giải tội cho con chiên. Thế thì mình đâu có cái quyền đó, vì cái tính "trăng hoa mây mù, mưa sa gió cuốn" của mình thì làm sao thành linh mục được? Nick thì lại lấy tên Bướm làm ai cũng tưởng là bướm hoa trăng gió lung tung, thế thì đừng có mơ mà làm linh mục để được hưởng cái quyền ấy. Ô kìa, quên! Còn có một người có quyền đó nữa, ấy là ông Tổng Thống. Hihi...
Đúng rồi, một ngày kia tui thấy mình làm Tổng Thống. Trời ạ, sao mà khoái thế này! Tổng thống được toàn dân đồng bào đi bầu trực tiếp hẳn hoi đấy nhé! Tui khoái dùng chữ đồng bào hơn là dùng chữ nhân dân, bởi khái niệm đồng bào ví như cùng một mẹ Âu Cơ đẻ ra, cùng chung một bọc mà có, thấy hay hơn là cái từ nhân dân nghe nó cách biệt quá. Thế là sau cuộc bầu cử công khai và trực tiếp ấy, tui thành Tổng Thống bà con ạ, cái khoái của tui là hơn đối thủ có một chút xíu phần trăm thôi nên ông ấy vô cùng tức tối, nhưng đành phải chấp nhận vì cuộc bầu cử này rất chi là công bằng, không thể vin vào bất kỳ lý do nào mà phản bác lại được, do vậy mà sau khi biết tui hơn một chút xíu phần trăm ấy, ông ta nén nỗi thất vọng mà gọi điện chúc mừng tui, đồng thời tuyên bố ông ta sẽ là đối lập với chính phủ của tôi về đường lối kinh tế cũng như về chính sách. Ơn Trời, nghe đối thủ chính trị mình nói vậy nên tui khoái quá, bởi vì tui thích làm việc với những ai đối lập, có như vậy tư tưởng mới thăng hoa, mới thấy cái dốt của mình bị họ vạch mặt ra mà tự học hỏi cho tiến bộ bằng người. Đã từ lâu tui đã khoái đối lập rồi, chứ ai nấy đều nghe mình, nói theo mình như vẹt vậy thì chán chết, mà tính tình tui lại hay 8 nữa, cần phải có người nhiều chuyện để mà nổ, chứ hở ra là thưa anh Ba, anh Năm, anh Sáu vâng vâng dạ dạ hoài vậy thì còn gì là tinh hoa của dân chủ. Thế là tôi cám ơn đối thủ và hứa là hãy đợi đấy, ông cứ đối lập đi, đường đường chính chính như tui thì ngán ai?
Bà con trong nước cũng biết tui chẳng gốc gác gì, chẳng con cha cháu ông ai, hình như họ chỉ thấy tui già rồi mà còn ham học nên họ khoái mà bầu cho tui đó thôi, vì sau khi học trường đời, tui học trường thiệt và lấy thêm hai tấm bằng Cử nhân Triết và Kinh Tế, bà con thấy tui lại ăn nói có duyên nữa nên họ ùn ùn bầu tui làm Tổng Thống chứ tui đâu có biết ai mà dựa hơi. Tài chính thì tui không có, nhưng tài phụ thì có nhiều, chẳng qua là ngày xưa, suýt chút nữa là tui thành hot blog rồi, do đó mà ăn nói thì tui cũng có hạng, tám rất có duyên thì may ra nước nhà mình cũng duyên dáng với năm châu một tí, hồi còn trẻ tui làm Trưởng phòng Hạch toán tài vụ rồi nên ba cái vụ kế toán kiểm toán tui rành sáu câu, bảng cân ba lăng nợ nợ có có gì tui cũng đã kinh qua nên ông Tổng Thanh tra kiểm toán Nhà nước thấy mặt tui là gờm, không báo cáo bâng quơ được với tui đâu à nghen. Về vi tính thì khỏi nói, phần mềm phần cứng kiểu gì cũng chơi ráo, mạng xã hội thì một mình có mấy cái blóc, gõ bàn phím nhanh như gió chỉ bằng... hai ngón. Về ngoại ngữ thì tui cũng chẳng đến nỗi tồi, biết sơ sơ có năm thứ tiếng thôi, trong đó ngoài Anh Pháp ra, tui chuyên tu vào tiếng Hoa vì anh bạn đồng minh cỡ bự này không phải dễ chơi, cần phải rành rẽ tiếng nói và văn hóa của ảnh để mà đối đáp, khỏi sợ mất thể diện dân tộc mình chớ. Hai thứ tiếng còn lại là tiếng La Tinh và tiếng... Hàn, chẳng qua tôi khoái tiếng La Tinh vì nó là đầu não của ngôn ngữ nhân loại, chúng ta hay gọi bằng chữ cái La Tinh là gì, với lại tôi biết tiếng La Tinh chẳng qua để trộ thiên hạ thôi, nói chuyện lâu lâu thêm vô dăm ba câu La Tinh khiến nguyên thủ các nước phải sững sờ cho họ biết Việt Nam mình cũng đâu có thua ai, còn việc tui biết thêm tiếng Hàn, đúng ra phải gọi là tiếng Triều Tiên mới phải, không như ngày nay nhà đài hay gọi tiếng Hàn quốc, tiếng Trung quốc chẳng đúng chút nào, vì tiếng Trung quốc thì người ta gọi là tiếng Hoa, gọi bằng tiếng Khơme chứ không gọi bằng tiếng Kampuchia là vậy đó... Tôi biết tiếng Triều Tiên bởi vì ngày xưa mê phim Hàn quốc như điếu đổ, coi riết rồi khoái Jang Dong Gun, Choi Jin Sil, Lee Yong Ea, Kim Nam Jo... như thần tượng, nên biết tiếng Hàn đễ lỡ may trong mơ gặp thần tượng cũng phải biết nói năng giao tiếp cho nó lịch sự một tí. Biết tiếng Triều Tiên chứ tui chẳng khoái mấy anh Bắc Triều Tiên đâu à nghen, nhất là mấy ông Kim hết cha đến con thay nhau lãnh đạo thì tui chê thiệt đó, vì làm vậy chẳng khác gì gia đình trị, còn tui làm Tổng Thống là do dân bầu mà, có phải do ai đó lựa chọn đâu mà ngại? Biết nhiều thứ tiếng thế nhưng mỗi lần ra nước ngoài nói chuyện tui toàn nói tiếng Việt, có thông ngôn đi kèm để giả mù sa mưa mà, mấy tay Tổng Thống lơ mơ kia đừng tưởng tui không biết tiếng sở tại mà nói cánh nói khóe với tui là không được đâu à nghen!
Nhưng thôi, tại cái tật mình dài dòng quá không chịu bỏ nên đành phải 8 tiếp vậy. Thế đấy, Thổng Thống Mỹ có Nhà Trắng và Vườn Hồng, còn Tổng Thống tui thì có Nhà Hồng và Vườn Trắng. Nhà Hồng tại vì tui thích cái màu hồng của sơn MyColor quảng cáo ngày nào cũng chiếu trên nhà đài nên cho nhà mình nó có màu hồng nhạt ai bước vô cũng thấy tâm hồn phiêu diêu bay bổng, da dẻ thì hồng hào lỡ mắc cỡ cũng không ai nhận ra, với lại màu hồng là màu của tình yêu mà, Tổng Thống cũng phải biết yêu đương chứ, dữ dội lắm à nghen! Khu vườn trước dinh thì toàn hoa hồng trắng, để sau này tiếp các nguyên thủ quốc gia khác trong vườn thì họ sẽ thấy nước mình trong trắng sạch sẽ, nạn tham nhũng đã bị tuyệt diệt từ lâu rồi là vậy.
Nãy giờ dài dòng quá nên nay phải cắt cái rụp, đi vào chủ đề chính đây, đó là cái chuyện ân xá. Chà, cái này vừa khoái nhưng lại vừa gay đây, vì cái ngày tui tranh cử, tui có hứa là bãi bỏ cái án tử hình cho nó có cái hơi hướng của các nước văn minh một tí, phạm tội cách gì đi nữa thì án chung thân là đủ rồi, làm sao có thể nhẫn tâm bắn vào một sinh linh đang bị trói được, mình có sinh họ ra đâu mà mình lại giành quyền giết họ? vì thà bắn nhau ngoài chiến trường hơn là phải bóp cò vào đầu một kẻ đang biết thở và biết nghĩ, cứ để họ sống trong tù, chính quyền ta nắm, quân đội ta giữ, họ phạm tội thì ta cho họ vào tù, chẳng lẽ ta cai quản họ không nổi sao? Việc gì mà phải bóp cò pằng pằng nghe thấy ghê. Bởi vậy theo tôi, án chung thân là quá đủ. Tui lại là Tổng Thống nên tui lại có cái quyền ân xá mới sướng chứ, đâu có thua gì phép xá tội của các Linh mục bên đạo Công giáo đâu cà.
Thế là sau khi nhậm chức được ít lâu, tui liền ký cái lệnh ân xá ngay cho các tù chính trị, bởi vì như tui đã nói, sống không có đối lập, một mình một ngựa thì chán còn hơn con gián, cho nên cứ việc thả họ ra để đối lập nhau cho nó trăm hoa đua nở, biết đâu có những điều mình còn ngu, cần phải học họ thì sao? Mà hổng chừng họ thấy mình hành động khôn ngoan như vậy nên họ bảo rằng, thì ra là tay Tổng Thống này cũng biết điều, thôi thì tuy ta là đối lập nhưng cũng phải biết bắt tay với Tổng Thống mà xây dựng cho dân giàu nước mạnh vậy, thế là có lợi cả hai đường. Ông chánh văn phòng thấy tui nhân từ như vậy liền khệ nệ ôm một chồng hồ sơ cao ngất vào trình với tui để xin ân xá cho một lô lốc quan chức phạm tội tham nhũng ở tù cũng đã lâu. Tôi liền trừng mắt đứng dậy, bảo rằng anh quên cái ý nghĩ đó đi. Ai tui ân xá chứ bọn quan chức tham nhũng thì đừng hòng, bởi vì ai rành luật bằng quan chức? tham nhũng hối lộ thì quan chức làm chứ nhân dân với nhau thì việc gì phải tham nhũng? Đã là quan chức, những người rành luật mà còn tham nhũng nghĩa là cố ý, tội này không những phạt chung thân thôi mà còn phải là chung thân khổ sai mới đáng. Nhưng mà mới nghe cái từ khổ sai đã nhớ tới cái thân phận người tù khổ sai trong truyện Papillon của ông Henri gì gì đó, ông ấy bảo hình phạt khổ sai cho tù nhân là nỗi nhục của một đất nước văn minh như Pháp. Muốn biết tù khổ sai như thế nào thì xin hãy tìm đọc cuốn Papillon nhé. Nghĩ đến đó, tui bèn bảo ông chánh văn phòng ôm chồng hồ sơ đi về ngay, không ân xá ân xiếc gì ráo trọi, không phạt khổ sai là may rồi.
Chưa hết cơn tức giận thì một em thư ký giống bồ nhí của Tổng Thống Bill đi vào nhẹ nhàng rót cho tui một ly nước lọc rồi bảo, Thưa Tổng Thống, đây là hai lá đơn xin ân xá của hai tội phạm đặc biệt, một là ông quan tham đường làng nhận hối lộ tiền cò bị tố đích danh làm cho chính quyền nước ngoài cắt viện trợ, dân tình đói khổ, kêu rêu vì lão mà dân không có đường đất mà đi, chính y đã làm xấu mặt quốc gia vì nước ngoài họ bảo ta không rành mạch nên họ cúp tiền, một là bà quan tham ở tòa đại sứ nước ngoài đi buôn lậu lông nhím làm Hiệp hội bảo vệ sinh vật quý hiếm toàn cầu quay phim tại trận chiếu trên truyền hình khắp nước sở tại, làm quê mặt tòa đại sứ ta và cả dân tộc ta. Tòa án đã tuyên án tử hình rồi nhưng xét thấy nhân thân ông bà quan này dù sao cũng có công trạng, lại biết thành khẩn ăn năn nên xin Tống Thống thương tình mà ân xá cho, hầu cũng là một cách đáp nghĩa đền ơn. Tui trợn mắt lên làm cô thư ký yếu bóng vía muốn xỉu, nhưng tui bảo cô đưa hai cái đơn ấy lại đây làm cho cô hoàn hồn tí chút, khép nép đi lại bên tui đưa ra hai tờ đơn xin ân xá. Tui cầm lấy bút viết nắn nót bằng chữ rất đẹp: Y ÁN - rồi trao lại cho cô ta trong nỗi sững sờ. Tui liền nói với cô: Đối với lũ sâu dân hại nước này, làm mất thể diện quốc gia thì cần phải quét cho sạch sẽ để làm gương, cho dù lúc tranh cử tui đã từng hét toáng lên là bãi bỏ án tử hình. Nay tui đành chấp nhận thất lời hứa của mình vậy...
Cô ta bước ra khỏi phòng rồi mà tui còn thở hồng hộc vì tức giận như con sư tử châu Phi vồ hụt mồi vậy. Đúng lúc đó thì Tể tướng nhà tui bảo: Đã bệnh rồi mà không chịu nằm ngủ cho yên, lại còn mê man gì mà dữ vậy, la lối y như là nhà cháy. Anh nằm mơ gì mà ghê thế? Tui nhăn nhó nở nụ cười méo xệch rồi ngồi dậy: Đưa cho anh cái khăn lau mồ hôi coi, mồ hôi ra quá trời rồi đây nè, chắc là hết sốt rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.