Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Những góc trời


vacmia

Đôi lúc cũng muốn có riêng một góc trời
Để tha hồ nghỉ ngơi và tán chuyện
Với bạn bè thân quen lưu luyến
Và để cách xa cái khoảng trời nhền nhện phía bên kia

Nơi khiên thuẫn bạo lực ê hề
Vẫn diễn ra mỗi ngày trên quê ta buồn tủi
Nơi nước mắt pha bùn đất và bão nổi
Những cánh tay trần trụi chống đỡ trận đòn thù

Anh chỉ đứng một mình nhìn ngó bâng quơ
Áo bỏ vào quần dư thừa lịch lãm
Thế mà bị lôi xềnh xệch như một con chó ốm
Dùi cui đầu gối nắm đấm cứ phang vào

Những kẻ mang băng tay màu cờ tổ quốc đỏ au
Sao họ không nghĩ nỗi đau cùng một mẹ?
Đất nước ta đâu đến nỗi ê chề như thế?
Sau những cú đấm thúc ké rồi sẽ được gì?

Là đớn đau của những người còn chút nghĩ suy
Là những trầm mặc não nề trên lưng tổ quốc
Do vậy mà chúng ta vẫn còn thao thức
Để mong kéo lại làm một mảnh trời chung

Nơi trời của chúng ta nhuộm ánh hào hùng
Không phải những mảnh hồn chia năm xẻ bảy
Để cho quân thù khỏi đục nước làm bậy
Nhưng sao ngày ấy xa quá đi thôi...

Chẳng lẽ một mình than vãn ỉ ôi?
Rồi thu lại một góc trời mình đang có
Mai đây mắt ta lúc mờ lúc tỏ
Có còn thấy rõ sự thật của hôm nay

Chân lý được đem ra để làm trò cười
Để khung trời kia phải bật lên tiếng nấc
Đừng để mẹ ta phải buồn mà bật khóc
Đừng để nước mắt phải đẩy chiếc xe tang

Mảnh đời dù có đau thương
Khung trời chỉ một quê hương thôi mà!

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Chuyện hão huyền…


samhoiĐối với các tín hữu KiTô giáo, mùa Chay là mùa ăn năn sám hối, soi rọi lại bản thân mình để mà sửa lỗi với Chúa và với anh em. Cũng với ý nghĩ đó mà hôm nay vô tình đọc bài báo nói về Hội nghị Trung ương lần này, yêu cầu mỗi cán bộ đảng viên từ cao xuống thấp tự mình kiểm điểm, tự soi mình v.v... thấy buồn cười quá, làm như các cán bộ đảng viên đều là những nhà tu hành không bằng?! Mà ngay những nhà tu hành đi nữa cũng không dễ dàng tự mình soi mình kiểm lại bản thân mình có lỗi gì để sám hối ăn năn chứ đừng nói chi những quan chức trần gian lắm quyền lực và tài sản thừa mứa ra đó? Ngu gì mà họ nói? Nếu bắt buộc ai đó phải nói thì đó chỉ là những lời chống chế để che đậy cái gian giảo mà thôi.

Để tự soi mình và sửa lỗi, người ấy phải có một quan điểm tôn giáo vững vàng dựa trên ý thức đạo đức cao thì mới hy vọng đôi chút, chứ dễ gì ai nấy tự mình khai ra lỗi gì với nhân dân để sửa đổi, nếu có chăng nữa thì cũng là hình thức chung chung rập khuôn và vô tác dụng.

Linh mục giảng cho con chiên như thế thì cũng tạm được đi, chứ lãnh đạo chính trị mà bảo nhau như thế nghe khó tin và khó khả thi quá! Xin hãy thực tế và nói rõ ra đi: Tài sản kếch xù của anh ở đâu mà có với đồng lương công chức? Kê khai ra rõ ràng đi! Bằng cấp của anh đến đâu? Chứng minh năng lực dựa trên bằng cấp của anh đi? Chứ ông Tiến sĩ mà Gúgồ chấm Tiên Lãng thì nhân dân bó tay với trình độ của ông.

Bởi vậy, đã làm chính trị thì xin các quan thực tế đi: Hãy đấu tranh, hãy vạch mặt cái xấu và kiên quyết đến cùng với tham quan và bọn giả trá, chứ tự phê bình, tự kiểm điểm, tự soi mình sao giống các con chiên ngoan đạo quá, chẳng có tác dụng gì đâu.

Thời buổi này xin đừng theo chủ nghĩa hình thức nữa! Hình thức chắc chắn sẽ tan theo những điều hứa hẹn hão huyền, chỉ có thực chất thì mới hy vọng có thể đưa đất nước tiến lên được thôi!

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Chấm hỏi và chấm than


luyencuoi

Có những điều chúng ta không thể hiểu
Ai là người lý giải cho thế hệ tương lai?
Những ưu tư chất đống mệt nhoài
Trong cuộc sống hôm nay đi về hối hả

Có những cái chết trở thành bất tử*
Của anh em hai miền bắn xé vào nhau
Của những người mẹ đôi bên ruột quặn lòng đau
Dõi trông chốn thiên thu nơi con mình nằm đấy

Những giọt nước mắt không bao giờ biết hỏi
Vì sao cái chết đến với anh mà không phải tôi?
Vì sự hy sinh vượt trên cả đất trời
Để hôm nay đất nước ngẩng mặt lên mà nhìn thiên hạ

Rằng non sông ta được vun đắp bởi những dòng máu đỏ
Để hôm nay ta có thể nở nụ cười
Cho dù là cố gượng để môi nở rất tươi
Nhưng phía sau lưng sao mà nhăn nhúm

Những con sâu cứ rúc rỉa trên lương tri kẻ sống
Như những nhát dao xé rách chiếc lưng trần
Công bộc của dân đã hủy hoại dân
Để lưng tổ quốc đêm nay lại rướm máu**

Những câu hỏi xoáy vào như kim châm vô não
Vì sao sống chết cũng biết lòn qua cửa sau
Để một tên man rợ mỉm cười trên nỗi đớn đau
Để một người lành phải hủy hoại tương lai bằng khẩu súng kíp

Biết rằng đời người ai cũng phải có một lần chết
Nhưng chết thế nào để người khác có thể nhìn vào
Để lương tri nhân loại không phải thều thào
Bởi oan sai và vô vàn uẩn khúc.

Đó chính là điều muôn vạn người mơ ước
Biết bao giờ ta mới được là ta?
Để công bằng chân lý thêm một lần nữa sinh ra
Cho những giọt nước mắt đừng khô trong hiu quạnh.

(*) Ý thơ Tố Hữu? 
(**) Mượn ý thơ Trần Dần