Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Những góc trời


vacmia

Đôi lúc cũng muốn có riêng một góc trời
Để tha hồ nghỉ ngơi và tán chuyện
Với bạn bè thân quen lưu luyến
Và để cách xa cái khoảng trời nhền nhện phía bên kia

Nơi khiên thuẫn bạo lực ê hề
Vẫn diễn ra mỗi ngày trên quê ta buồn tủi
Nơi nước mắt pha bùn đất và bão nổi
Những cánh tay trần trụi chống đỡ trận đòn thù

Anh chỉ đứng một mình nhìn ngó bâng quơ
Áo bỏ vào quần dư thừa lịch lãm
Thế mà bị lôi xềnh xệch như một con chó ốm
Dùi cui đầu gối nắm đấm cứ phang vào

Những kẻ mang băng tay màu cờ tổ quốc đỏ au
Sao họ không nghĩ nỗi đau cùng một mẹ?
Đất nước ta đâu đến nỗi ê chề như thế?
Sau những cú đấm thúc ké rồi sẽ được gì?

Là đớn đau của những người còn chút nghĩ suy
Là những trầm mặc não nề trên lưng tổ quốc
Do vậy mà chúng ta vẫn còn thao thức
Để mong kéo lại làm một mảnh trời chung

Nơi trời của chúng ta nhuộm ánh hào hùng
Không phải những mảnh hồn chia năm xẻ bảy
Để cho quân thù khỏi đục nước làm bậy
Nhưng sao ngày ấy xa quá đi thôi...

Chẳng lẽ một mình than vãn ỉ ôi?
Rồi thu lại một góc trời mình đang có
Mai đây mắt ta lúc mờ lúc tỏ
Có còn thấy rõ sự thật của hôm nay

Chân lý được đem ra để làm trò cười
Để khung trời kia phải bật lên tiếng nấc
Đừng để mẹ ta phải buồn mà bật khóc
Đừng để nước mắt phải đẩy chiếc xe tang

Mảnh đời dù có đau thương
Khung trời chỉ một quê hương thôi mà!