Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010

Xét duyệt


adam Nhà văn: Trình ngài Tổng biên tập, cuốn tiểu thuyết của tôi gởi nay đã ba năm rồi, sao không thấy ngài thông báo hay alô gì cho tôi biết xem nó sống chết thế nào, in ấn ra sao, để tôi còn liệu mà đi mua gạo chịu, vợ con ở nhà nằm xếp lớp đói rã họng ra rồi, cổ người nào người nấy dài như cổ cò, vì cứ trông ngóng không biết lúc nào truyện của bố mới được in để kiếm chút cháo...

Biên tập: Ngồi xuống đây đã đi bố ơi! Bố có biết đây là Nhà xuất bản gì không? Đây là Nhà Xuất Bản Hội Chợ Văn, do đó văn chương lung tung cần phải thẩm định và xét lên xét xuống thì mới duyệt in được chứ! Đây là Hội... Chợ chứ đâu phải cái chợ?! Bố tưởng dễ duyệt cho in lắm à?

Nhà văn: Nhưng thưa ngài, sao truyện Ổ Khóa của cái cô diễn viên rung chuông là cởi Trần Thị Nở kia mấy ngài duyệt mau vậy? Ký rẹt rẹt là ra sách ào ào liền.

Biên tập: Ơ... Cái bác này, truyện văn chương người ta mang tính nhân bản, tính người, có con người ở trỏng, nên in là phải rồi. Còn truyện Cái Chìa Khóa của bác, toàn là lóc liếc, chúng tôi phải xem xét lại chớ!

Nhà văn: Ngài nói vậy chứ truyện tôi cũng có tính người vậy! Tôi còn... khuyến mãi thêm một số côn trùng ở trỏng nữa, nào là bướm, là kiến, là chuồn, là ve sầu, sâu róm đủ cả... Thế mà sao các ngài vẫn chưa chịu duyệt.

Biên tập: Truyện của người ta còn có yếu tố sex để... giáo dục... giới tính.

Nhà văn: Vậy là ngài chưa xem kỹ truyện của tôi rồi, Tôi cũng có xếch xiếc đầy đủ cả đó chứ, giáo dục thì thuộc hàng thượng thừa rồi, cuốn Ổ Khóa của Trần Thị Nở ba xu thì cuốn Chiếc Chìa Khóa của tôi cũng được hai xu rưỡi vậy.

Biên tập: Nhưng sex người ta có kèm hình ảnh hấp dẫn mê ly của chính tác giả, có vậy mới hấp dẫn người đọc, mới dễ phát hành, mới dễ bán, để dễ dàng đưa văn hóa tiên tiến thâm nhập cộng đồng.

Nhà văn: Tôi cũng đã biết chuyện đó nên chỉ cần các ngài duyệt là tôi đính kèm bộ ảnh này vào liền, đảm bảo hấp dẫn không kém Trần Thị Nở! Đây, ngài xem đi, tôi có mang theo đủ một bộ 36 ảnh.

Biên tập: Hình của bố đấy à? Đừng nhé!

Nhà văn: Làm gì có chuyện đó! hình xếch xiếc đàng hoàng đây nè! Ngài xem đi! Sanh mười hai lượt rồi nhưng vẫn còn tốt chán, có thua Trần Thị Nở tí nào đâu.

Biên tập: Ờ... ờ coi cũng được đấy chớ...! Số phôn của... người mẫu này là bao nhiêu vậy nhỉ?

Nhà văn: Đi thẳng vào vấn đề đi ngài biên tập. Phôn phiếc gì...?

Biên tập: Nhưng người trong hình này không phải tác giả, cần phải có giấy ủy quyền và bản quyền.

Nhà văn: Bản quyền còn ai khác ngoài tôi? Hình này là của mụ vợ nhà tôi mà! Mụ ấy trung trinh một đời với tôi, mười hai đứa con ai mà chẳng biết? Bộ ngài tưởng dễ có người như thế lắm chắc? Mụ ấy không hy sinh cho tôi thì hy sinh cho ai? Khoản bản quyền đó thì OK ngay, nhằm nhò gì.

Biên tập: Thôi được rồi, tôi sẽ duyệt cho anh, nhưng còn một điều kiện cuối cùng nữa?

Nhà văn: Điều gì, ngài nói đi? Cỡ nào tôi cũng chơi hết á!

Biên tập: Bố thấy người ta ra mắt sách đình đám ở khách sạn năm sao kia chưa? Phải như vậy mới quảng cáo cho cuốn sách và Nhà xuất bản chúng tôi, có vậy mới xứng đáng là sách của Nhà xuất bản chúng tôi đứng ra cấp tác quyền.

Nhà văn: Nghĩa là... nghĩa là phải đầy đủ như tặng hoa, ôm hôn và ăn mặc theo kiểu nhà văn Trần Thị Nở hôm đó?

Biên tập: Đúng vậy. Phải thế mới có ép-phê chứ.

Nhà văn: Vậy à? Thế thì thôi, con lạy bố biên tập! Con ăn mang kiểu ông Ađam như vậy thì thà ở nhà chịu đói cho cam, lên đứng đó ưỡm ờ nhông nhông ra thế có ngày không có cái quần mà mặc.

Biên tập: Thấy chưa? Tôi biết là bố chưa đáp ứng được mà! Làm sao cấp phép được! Thôi được rồi... Hay là bố đưa cái người trong hình này thay thế tạm đi.

Nhà văn: Thay cái con khỉ? Ông nội không biết mấy cái hình này mần bằng Phô-tô-shốp à...! Đẻ mười hai đứa mà được như vậy thì tôi không thèm viết văn làm chi nữa. Ở đó mà ham, mà xin số phôn! Còn lâu!

1 nhận xét:

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.