Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Thật hay giả nhỉ?

hoaquynh Sáng nay tôi nhận được file nhạc MP3 Khúc Nguyệt Cầm của chị Như Hoa Ấu Tím từ nước ngoài gởi về, đây là ca khúc do tôi phổ nhạc từ một bài thơ của Dạ Quỳnh Hương mà tôi đã có lần giới thiệu trên một entry khác trước đây. Nghe qua bài hát, tôi cảm thấy có một sự rung cảm nào lạ lắm. Chẳng phải là vì nhạc hay, hoặc là bài thơ hay, hoặc là ca sĩ thể hiện hay khiến tôi phải rung cảm như vậy đâu, hay dở gì thì tùy người nghe nhận định chứ mình không dám, nhưng sự rung cảm ấy nó bùng lên bất chợt rồi thấm nhè nhẹ vào đầu óc, từ đó mà tôi nhận ra rằng, sự rung cảm có được chính là cái THẬT trong cuộc đời, chính là mối dây tinh thần liên kết giữa 3 con người chẳng hề biết mặt nhau, cũng chẳng hề nói chuyện qua điện thoại lần nào, nhưng sao lại nối kết thực sự thành một file nhạc MP3 giàu cảm xúc, hóa ra thì không gian ẢO này nó THẬT ghê bạn à.

Cái file nhạc MP3 đó chính là sự xác nhận của ba con người: Đầu tiên là Nhà thơ Dạ Quỳnh Hương, tức blogger Hương Thời Gian không biết ở Saigon, Huế hay Hà Nội? nhưng chị vẫn hiện diện trên không gian mạng rất gần gũi với chúng ta, kế đến là tôi, tôi thì không giấu diếm tông tích chi được rồi, vì cái quép-xai hunglandesign chấm còm nằm chình ình trên mạng, địa chỉ và số phone của tôi cũng nẳm đó luôn nên chỉ biết tôi là Papillon cũng đủ rồi, người thứ ba là chị Như Hoa Ấu Tím, chị là dân Đà Lạt, là người học cùng thời với tôi, cùng sống một quãng đời sinh viên với tôi trước ngày giải phóng nên biết nhau khá rõ qua blog Yahoo!360 ngày xưa và cả trên Wordpress, ngoài giọng hát ra, chị Ấu Tím còn sáng tác nhạc, viết văn, viết blog và làm nhiều công tác xã hội ở bên kia bờ đại dương. Ba con người chẳng hề thấy mặt, nhưng lại thấy... giọng qua bài hát mà tôi xin hân hạnh được giới thiệu dưới đây, như là một minh chứng cho cái THẬT trên không gian ảo lạnh lùng này. Dạ Quỳnh Hương sáng tác bài thơ, Papillon phổ nhạc và chị Ấu Tím thể hiện bằng giọng hát, thế là chúng ta có được một kết quả rất thật, một sự thật thấm đẫm tình người và tình bè bạn. Cũng đâu phải dễ có nhỉ?

Đời bây giờ lắm thứ ngụy trang và giả dối. Tôi sống hơn nửa thế kỷ rồi nên nhận ra điều này rất rõ, tuy nhiên tôi không bi quan, rất nhiều entry trước đây tôi viết tôi cũng vẫn lập lại điều này, ngay từ bên Yahoo360 khi xưa tôi cũng có một thứ rất quý giá, đó là Niềm tin vào Con người. Nay cũng như thế thôi, tôi cho rằng cái niềm tin ấy như một món quà của không gian mạng gởi đến cho chúng ta, nhưng vì sao tôi dám quả quyết hay khẳng định niềm tin ấy có? Tôi cho rằng có, vì chính ta hãy Thật đi, thì người khác cũng sẽ Thật với ta thôi, và thế là cái niềm tin ấy tự nó sẽ hình thành trên mỗi cái thật của con người, tất nhiên không phải là hoàn toàn, nhưng hãy biết đón nhận từ những thứ rất nhỏ, những niềm tin rất bé, lúc đó chúng ta sẽ ngẫm ra rằng suy cho cùng thì cuộc đời không đến nỗi giả trá tới mức cuồng điên, mà bên cạnh những sự giả trá ấy vẫn còn những niềm tin rất thật, như hương hoa của lòng người vậy.

Vậy thì để trả lời cái tựa đề tôi đặt kia là thật hay giả, xin mời bạn hãy nghe ca khúc này nhé, cả ba chúng tôi đều đồng ý đổi tên lại là Khúc Nguyệt Cầm, cho khỏi trùng với Nguyệt Cầm của Cung Tiến. Với lại cái tên Khúc Nguyệt Cầm này thì cũng chính tác giả bài thơ đã đặt tựa cho entry hôm trước của mình như vậy rồi mà. Nghe qua ca khúc, có thể là chưa hay chưa chuẩn lắm đâu, tuy nhiên tôi thấy rõ ràng chị Ấu Tím (ca sĩ Như Hoa) đã diễn tả khá thành công câu "Nguyệt cầm nức nở cung tống biệt" của Dạ Quỳnh Hương, vì nghe xong, quả nhiên, thấy nức nở cho một kiếp hoa quỳnh là vậy.

Nghe bài hát tại link dưới đây:
http://www.esnips.com/doc/8c2e6e9c-57b4-4bd3-a4b0-8735d3850ed1/khucnguyetcam

2 nhận xét:

  1. ...chỉ biết tôi là Papillon cũng đủ rồi, người thứ ba là chị Như Hoa Ấu Tím, chị là dân Đà Lạt, là người học cùng thời với tôi, cùng sống một quãng đời sinh viên với tôi trước ngày giải phóng nên biết nhau khá rõ qua...

    Xin thưa blogger Papillon

    Tôi không nghĩ ông là nhạc sĩ Hùng Lân khả kính và lừng danh thời quốc gia ở miền Nam trước đây khi chưa rơi vào tay Việt cộng.

    Cho nên tôi cũng thấy khôi hài khi ông đã quá nửa đời người mà còn viết lách như vậy trên Blog. Tôi đọc và cảm thấy khó chịu ngay!

    Ông làm ơn chỉ giúp tôi : ai giải phóng ai, hồi nào? như thế nào? Rồi bây giờ cái sự vụ đó nó ra sao? Xin trả lời nếu ông có thì giờ và tôn trọng những gì mình đã viết ra trên trang webblog "ké" này của Google?

    Chân thành cám ơn!

    Trả lờiXóa
  2. Kính ông,
    Ông nhầm rồi, tôi cũng viết nhạc, nhưng không phải là Nhạc sĩ Hùng Lân trước đây. Chỉ là một sự trùng tên. Nhạc sĩ Hùng Lân (Hoàng Văn Hường) là thầy của tôi và đã qua đời năm 1988.
    Rất tiếc là tôi không có nhiều thời giờ để tranh luận cùng ông về ngôn từ giải phóng hay không, tuy nhiên cũng xin thưa ông, tôi viết những gì tôi thích, và người xem có quyền khen chê hay chưởi bới, đó là chuyện bình thường. Còn việc khôi hài hay không thì khi đọc qua comment của ông tôi cũng đã cảm thấy khôi hài về những suy nghĩ hết sức cực đoan về những gì xảy ra trong quá khứ rồi. Hãy suy nghĩ thoáng hơn đi ông ạ. Mấy chục năm qua rồi còn gì...
    Ông cho rằng tôi viết trang webblog ké này của Google với giọng điệu khá là khinh miệt, nhưng tôi xem kỹ thì ông cũng "ké" không khác gì tôi.
    Nếu thấy khó chịu thì xin ông đừng đọc nữa nhé.
    Chúc ông vui khỏe.

    Trả lờiXóa

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.