Hiển thị các bài đăng có nhãn blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Thư gởi Bố già Papidông vui tính

Copy paste lại 2 trong số những entry chân tình của các cháu gái trong Y!360 xem mình là bố. Mở đầu là của Kim Nguyên ở TPHCM:

Một ngày nắng yếu nhiều mây không mưa không buồn không vui, sau khi đã chán cái nhảm đời con là hết nhí nhảnh như con dại lại rầu như bà già..một khi đã rảnh hơi ngồi một mình trên phòng, lẽ tất nhiên con onl.

Con tìm cái gì trên ấy vậy bố? con cũng chả biết...

có lúc mừng hú vía vì nối lại liên lạc với đứa bạn thân du học mấy năm rồi không gặp, với cả nhóm bạn cũ, với con bạn dễ thương chưa ăn chè Thái lần nào..

hay cái lũ A3Z, đám “bảy cái muỗng”, nhờ blog mà cũng thắm thiết thấy ớn..không thì.. ra trường rồi cũng tan đàn xẻ nghé (nói đến đây lại thương thay cho cái blog lớp...hic)

làm blog rồi con lại add OCMX_ blog của báo sgtt (khiếp, con gửi cả đống link mà vẫn chả ma biên tập nào đoái hoài tới, tội thế đấy Bố ạ!) mà được cái friendlist bên đó toàn cool-blogger. Con khoái đọc blog bác KhánhĐỗ, anh Zoukzou, chú Bùi Kiệm, vân vân và vân vân..con học được ở họ nhiều điều..suy nghĩ..về thành công và thất bại , về cuộc sống..

và dĩ nhiên là con cũng rất thích viết blog_ nếu không muốn nói tới chữ nghiện (hình như bố cũng cho mình là con nghiện, bố nhỉ? Hìhì..)_ “hồi xưa” í, con đã tập tành viết truyện ngắn truyện dài bon chen với đời. Sau này biết thêm thể “tản” (tản văn, nhưng con cứ thích gọi thế, bởi cái con viết có gọi là văn vẻ gì nổi đâu?!), cũng nhào vô thử bút...rồi nhận ra mình cần đến nó! Cần lắm, những lúc ngột ngạt khó thở, những khi tuyệt vọng, và những lần chán đời không tả nổi..

Ngày xưa con viết rồi chỉ lưu lại trên máy, hứng chí thì đem in vô lớp năn nỉ tụi bạn đọc rồi ngồi chờ nhận xét. Con thì con khoái nhận xét lắm bố ạ ! Khen cũng được chê cũng ok, chỉ mong là đừng đọc xong rồi cười cười nói “hông hiểu”_trời ạ! Có phải toán đâu mà đòi hiểu cặn kẽ, phải hông bố? Quan trọng là có cảm hay không thôi...

Nói tới đây con lại muốn kể bố nghe về blog của một người bạn con. Dân chuyên văn tpĐN..em ấy viết và nhiều cm cứ bảo “hay, nhưng không hiểu.” Con cũng không hiểu lắm, nhưng con cảm, bố à..và con nghĩ em ấy thành công, ít ra là với chuyện viết lách.

Có thời gian (gần đây thôi) con bị “bạo hành tinh thần”, không ai xa lạ là bà chị iu vấu của con. Chả là con dân thi lại mà cứ ngồi vọc blog, ngồi gõ lóc cóc hoài. Bố ơi, “mà người đời nhiều khi cứ trách móc, có biết thấy xót thương nghĩ tới ai bao giờ đâu?!”(Từng ngày dài_Hồ Ngọc Hà)_hình như chị con quên mất hồi chưa có blog, con cũng đã thức trắng nhiều đêm ngồi viết “Đau lòng”.. Nghe loáng thoáng ai đó phán “rảnh!” Đau lòng thật! Đoạn văn này con đọc được đâu đó, nhưng có lẽ không phải ai cũng hiểu: “Sáng tác văn học vốn là một quá trình ‘không phải hoài thai, không đẻ gì (theo nghĩa hẹp, nghĩa đen sinh học), nhưng rất khổ đau và nặng nhọc đèo bòng’(Nguyễn Tuân). Liệu người đọc chúng ta nên chăng hắt hủi, xem thường, lãng quên cái ‘khối tình con’ được sinh ra từ quá trình khổ đau và nặng nhọc đèo bòng ấy, giẫm chết cái bức-thông-điệp-thẩm-mĩ được hoài thai từ phía người cầm bút..?”_ dĩ nhiên con chả phải tác gia tác giả gì, cái con viết đến kiếp nào mới được coi là thông điệp thẩm mĩ đây, nhưng ít ra cũng đừng bảo con ngừng viết (!?!),sao con làm được, cho xình bụng với những suy nghĩ chồng chéo rồi die sớm, hay học cái thói thờ ơ gặp chuyện gì cũng chả nghĩ ngợi, ngu ngu ngơ ngơ, hay sao, bố nhỉ? Mà cũng đừng vì bất cứ lí do gì mà tuyên bố “tao sẽ không đọc bất cứ gì mày viết nữa..” đau lắm! ức lắm! cảm giác 'thứ' mình write down bị người ta xem như rác rưởi..chỉ vì mình chưa có địa vị gì, chưa đạt được gì, mình chỉ là con khùng dở hơi ngồi viết tàm xàm bá láp.

chậc chậc, chắc là bố đang tự hỏi, nãy giờ con viết lăng nhăng gì đâu không mà lại là "gửi cho bố?"

Là vầy bố ạ..

Con mới add bố sáng nay thôi. Hình như lúc đó ava bố là hình hiệp sĩ múa kiếm gì đó, nhìn ngầu ngầu (hìhì). Con vô coi..rồi đọc entry mới nhất_Giai điệu Tổ quốc_con khoái liền bố ạ! Bố viết nhẹ nhàng, không lên gân nhưng rất thật, không sáo quạ như thường thấy trên các blast về vụ TS,HS dạo này..(dĩ nhiên là không kể các bác báo, hay những bậc tiền bối, và dĩ nhiên là kể luôn cả ..con trong cái đám sáo quạ ấy!)

tiếp theo là “nỗi lòng” của bố. bố bảo bố đang cai nghiện, để mà sống, để mà kiếm cơm, và cai nghiện cũng là để có thời gian..nghiện tiếp. Haha. Con cũng hay nói với tụi bạn là con nghiện blog mất rồi, và con cũng cần cai, để học, để sau này “có cửa” ra đời mà sống, mà kiếm cơm như các chú các bác, như bố.. (nếu con không lầm thì bố dân design, bố nhỉ?) Con thì vẽ đẹp KINH lắm luôn, bố có muốn mướn con vào làm không? Hehe

Đọc “nỗi lòng”, con thích cái cách bố lướt blog..bố nhận ra những “khuynh hướng”, con thì không. Ngoài blog của bạn bè mà con cần update thông tin, con chỉ đọc những blog có bài viết hay_con cho mình như vậy đã là nhân văn lắm, tự liệt mình vào hạng good blogger, không phải dân nhiều chuyện nhảm. Con thật đúng là trẻ người non dạ, ha bố ha. Thôi kệ, mười tám mà, cứ để "em nó" háu đá cho tới khi nào hết non thì thôi, kẻo câu tục ngữ của cha ông lại không đúng, lúc đó con thành tội nhân thiên cổ của văn học VN mất! haha..(lại nói nhảm rồi..)

bố : "tôi xấu hổ "..

bố cảm thấy lòng thanh thản, nhờ "nắng sớm" vừa lên..

bố "ghen" một cách rất ..dễ thương (hic, bố thì không dùng từ đáng yêu được !)

bố tự gọi mình là Papidong (gõ vậy luôn cho khỏi quên cách phát âm, con là con mù tiếng Pháp, sợ lại "lông gà lông vịt" gì đó nữa, hìhì)_người tù khổ sai có xâm cánh bướm trên ngực..

và bố..

bố thì...

còn nhiều lắm.. chung qui lại con rất là mến bố, dù là chỉ qua các bài bố viết ! dù chỉ vừa add bố sáng này thôi, bố ạ ! già (hehe, không giận nghen), nhưng con thấy tâm hồn bố còn tươi mới chán, chả bù với tụi con bây giờ, mang tiếng là teen mà nội tâm thì cứ đòi bão bùng, giông gió, chả tài nào nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng nổi, xui xui em nào "hồng"quá thì style em ấy lại kinh kinh_cũng không chấp nhận được ..

"nhân dịp" 360 sắp bỏ, và mấy hôm nay cũng chả có chút hứng thú nào viết entry mới (không lẽ kể về chuyện sáng nay con đi học về mua mít ăn, mà mít thì ngon và ngọt _hết?!)_con thì không "xin chút cảm hứng", nhưng thực sự thì bố vừa đem lại cảm hứng cho con, thật đấy bố già vui tính ạ !cảm hứng cho cái entry cuối cùng này..

cảm ơn bố nhé !

đời con thì có lẽ không vui, nhưng chắc chắn là sẽ có ý nghĩa, bố ạ !

sẽ học theo bố mà sống, học theo cả bác Khánh, anh Zoukzou..vân vân vân vân_những blogger con trân trọng.. và còn rất nhiều tiền bối khác mà con cần học tập, ngoài đời thực, trên báo, bên cạnh, hoặc xa xôi... "mỗi người đi qua cuộc đời anh đều là thầy anh" mà !

(xúi quẩy đời con, vừa tìm thấy blog anh Na Sơn thì lại dẹp vụ 360 ... Mà hình như anh ấy có trong friendlist bố thì phải. Bố có qua nhà mới thì bố nhớ đến con bé này nhé..Hehe, mà con đọc "tôi yêu friendlist của tôi" rồi, hay lắm bố ơi!)

cuối cùng..

con vẫn đang làm hai việc song song là viết và đọc tiếp các entry của bố..nếu bây giờ con ngồi cm từng cái thì bố choáng mất ! hihi.con đã, đang và sẽ đọc hết chúng, trước khi cái quỉ 360 này thật sự tan biến..khép lại một gian đoạn của "loại tình cảm mới_tình cảm blog ". mash rồi sẽ lại phổ biến và thông dụng..nhưng con thì lì lợm và khó chịu, nên chắc là sẽ đợi đến khi nào chịu không nổi mới làm mash, vì vốn không thích việc bỏ đi cái 360 quen thuộc này..hìhì, hâm thế đấy bố ạ !

Chúc bố và gia đình bố mãi vui vẻ hạnh phúc, bố nhé !

Chúc mọi người cũng vậy luôn nha..hìhì, không vui cũng được, nhưng cần lắm thanh thản, và niềm tin ! người trẻ thì tin ở tương lai, người già thì tin..hì hì, tin vào gì ai mà biết, hỏi bố đấy, tớ trẻ ! ^^

hạnh phúc..

bình yên..

Ngày mai, nắng sớm sẽ lên ! chắc chắn ! (mùa này đâu phải mùa mưa, chả lẽ lâu lâu mình phát biểu một câu hay ho mà cũng xui dzữ dzậy ? haha)

Bái bai Bố, bái bai mọi người. See ya !

con

_knkn_

Sau nữa là của MK Thúy Vân ở Hà Nội:

Entry ngày hôm nay con viết riêng cho bố già Papil đây ! Viết vì con yêu bố rất nhiều bố ah !

Hôm nay con wa thăm bố thì thấy bố viết entry chào mọi người và bố không chơi blog nữa . Đọc xong bài bố viết con buồn và đã khóc thật nhiều dấy bố ah ! Măc dù con biết bố trên blog nhưng con iu bố nhiều lắm ! Những khi con vui cũng như lúc buồn thì con đều tìm đến bố , bố luôn bên con , và cho con những lời khuyên , lời động viên chân thành nhất ! Bố giúp con vượt qua mọi khó khăn mà con tưởng chừng như đã ngã quỵ trước những sóng gió mà cuộc sống này đã đem lại cho con , bố giúp con trưởng thành hơn từ suy nghĩ đến cách nhìn đời , nhìn người bố ah ! Có nhiều khi con dường như tuyệt vọng , hụt hẫng với cuộc sống này , nhờ có bố mà con đã đứng dậy được đấy ah ! Những chuyện mà con không thể nói với ai , không thể tâm sự với 1 người bạn nào , và kể cả papa và mama của con , nhưng với bố thì con có thể tâm sự tất cả , khi tâm sự với bố , lòng con cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều . Tình cảm của bố dành cho mọi người đều rất chân thành nhưng đối với con , tình cảm ấy thật ấm áp bố ah ! Mỗi khi bố gọi con là "con gái" và bố dạy cho con biết phải làm gì và làm như thế nào , những lời động viên của bố là những bài học đáng quý mà con kông bao giờ quên được ! Bố bảo lần này có lẽ bố sẽ rời bỏ blog mãi mãi vì bố còn gia đình - với những con người luôn bên bố , dành cho bố những tình cảm thiêng liêng nhất . Mặc dù con rất buồn và không muốn xa bố 1 tí nào nhưng bố vui , bố hạnh phúc thì con cũng sẽ vui và hạnh phúc mà đúng ko bố ? Tên và hình ảnh bố già Papil sẽ mãi trong tim con , con sẽ không quên và không cho phép mình quên bố , bố mãi là người bố già mà con yêu quý bố nhé ! Con gái yêu và nhớ bố nhiều.

Chia tay với blog Y!360

Đành phải chia tay với Yahoo!360 thôi. Hôm nay phải nói lên quyết tâm này để làm việc. Ngày hôm qua mình nhẹ nhàng nói lời từ biệt và cũng đóng blog lại rồi. Tuy nói lời tạm biệt thôi nhưng có lẽ là vì công việc quá bận rộn, mà mỗi lần vào đó là khó mà buông ra được, vì ở đấy có bạn bè đông, gần 300 người rất tốt bụng và hiền lành, có thể tin tưởng được chứ không phải như những blog khác. Tạm biệt buồn lắm, nhưng đành phải vậy, đóng blog lại luôn không thôi ngày nào cũng vào rồi click bên này trả lời bên kia làm mình không có thời gian làm việc cho kịp.

Ai ở bên ấy có ghé qua đây thăm thì cũng thông cảm cho họa sĩ quèn Papillon này nhé. Cũng đang còn nợ mọi người cái ebook 3 đang làm dở dang gần xong rồi nhưng phải tạm xếp lại. Có thời gian là mình tiếp tục để tặng mọi người liền, bây giờ thời gian đang căng quá, mình viết trên trang này là được rồi, ai cũng có thể comment được mà không phân biệt có đăng nhập hay không. Ở ẩn đây vậy, như Lão Tử ngày xưa vậy mà. Tuy buồn nhưng phải cố gắng mà làm việc thôi.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Tôi là thợ vẽ

a93e Tôi là thợ vẽ

Nhưng những mảng màu đã phai nhạt cả rồi !

.

Chuyện kể rằng ngày nhỏ trong tôi tràn đầy nhiệt huyết, khao khát trở thành một họa sĩ, tô vẽ cuộc đời sao cho rực rỡ huy hoàng. Tôi chắt chiu từng giọt màu tươi tốt, nâng niu nó như gìn giữ chính linh hồn mình. Và nghịch lí là khi còn nhỏ thì sức chịu đựng của tôi tốt hơn bây giờ nhiều. Tôi từng rất mạnh mẽ, tôi tự hào về những ngày đã qua, về những gì tôi đã trải qua _ dẫu không nhiều nhặn. Những màu tía, màu huyết dụ, màu đỏ bầm, màu tím thẫm, màu đen.. u uẩn đấy, nhưng sẽ làm bức tranh đời sinh động thêm..

Và dùng mãi những gam màu tối thì đâm ra nghiện. Những vệt màu tiếp theo tìm không đâu ra màu xanh da trời, màu hồng, màu vàng.. Mỗi bước chân đi là một bước dấn sâu vào hố đen sầu não, u uất, phiền muộn _ loại phiền muộn của những-người-đang-lớn tưởng như vô hại..

Một ngày thức dậy, mọi thứ xung quanh đều biến thành màu xám.

Tôi bị mù màu!

.

Mình không phải dân họa, cũng không biết chính xác cái bệnh mù màu nó ra làm sao, nhưng cảm giác là thế : mọi thứ đều màu xám. Đau cho những giấc mơ không thành. Đang theo nghiệp múa thì bị gãy chân. Đang thăng hoa với nốt nhạc cung đàn thì bị gãy tay, vân vân và vân vân. Còn mình không vẽ không múa không đàn ca hát xướng, tay chân lành lặn, mà linh hồn thì sứt sẹo vá víu, cũng đau chẳng kém. Chẳng bao giờ khóc, vì có muốn nước mắt cũng lì lợm không tài nào lăn ra, cứ chảy ngược vào trong đầu thôi, cho đến khi nào não úng thủy rồi chết mất!

Nhưng không thể phủ nhận là dẫu toàn màu xám, dẫu đau đớn thì đời cũng đang thú vị hơn, từng ngày. Từ đây, ta có cái quyền lực nguy hiểm là tự quyết định đời mình. Sẽ bằng cách nào đó trèo lên khỏi miệng giếng sâu giam hãm ta bấy lâu nay, thoát phận ếch ngồi đáy giếng, mà miệng giếng thì hẹp bằng cái nắp nồi..

.(Trích của NGUYêN)

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2008

Thế giới blog và lợi hại trên Net

Chỉ mới 5 năm trước đây thôi, hiện tình net tại Việt Nam chúng ta chỉ là một con số nhỏ lẻ, khi Internet đai-ấp rùa bò chỉ có những ai cần học hỏi và tham khảo mới dám đụng đến, còn dân thường thì ít ai dám xài sang, vì cước phí đắt kinh khủng, ngồi truy cập net mà lòng cứ hồi hộp không biết bao nhiêu phút rồi? không biết bao nhiêu tiền theo chân con rùa net kia rồi, có tháng mất đứt gần nửa tháng lương cho cái con rùa ì ạch đấy, thế mà vẫn ham, vẫn đam mê thì đúng hơn, thú đam mê của những kẻ hồi hộp vì túi tiền đang bị vơi đi dần dần một cách lãng nhách, có khi mất 15 phút mới mở được một trang, mà mỗi phút hồi ấy đến hơn 400 đồng đấy, không phải như bây giờ 45 đồng/MB đâu. Đó chỉ là nói đến mở trang web ra xem mà học mã nguồn, chứ đừng nói gì đến việc download hằng tá thứ như ngày nay. Đừng có mơ!
Vậy mà giấc mơ ấy đã có thật đấy, sau khi chúng ta tốn biết bao nhiêu tiền cho chú rùa VNN, nay được cái Ây-đi-étx-eo lắm khi cũng rùa bò nhưng đỡ hơn lúc trước nhiều, nhờ đó mà trình độ net của dân ngu khu đen ta tiến lên một bậc, một bậc rất xa. Ngày nay một chú nhóc cũng có thể vào tiệm net tạo nick, chat và lập blóc lắm khi rành rẽ hơn các ông quan chức biếng nhác nhiều. Thật đấy, nghe nói cấp thứ trưởng cũng có đến gần 30% vị chưa có địa chỉ E-mail, nghĩa là chẳng biết i-meo i-mốc là thế nào nữa, còn vô số ông giám đốc sở cũng chẳng ham học hỏi làm chi vì sắp về vườn rồi, thành ra trình độ net của số đông dân chúng có thể nói cao hơn quan chức nhiều, nhưng đó là chuyện đại sự của nhà nước, để nhà nước lo, chúng ta đang nói đến chuyện lóc liếc mà.
Quả thật không nói ngoa, nước ngoài người ta nhạy bén lắm, theo dõi từng nhu cầu nghiện ngập của con dân net để nhanh chóng đáp ứng hầu kiếm tí tiền quảng cáo, hoặc dùng net để đánh bóng tên tuổi hay tỏ rõ lập trường của mình, và thế là blog đã ra đời theo những nhu cầu đó. Giới chính khách cũng không bỏ lỡ cơ hội, Tổng thống Putin của Nga, tổng thống Ahmadinejad của Iran và bao nhiêu chính khách tên tuổi khác nữa cũng tạo blog, viết blog để trao đổi cảm nghĩ, chia sẻ và truyền bá lập trường một cách nhanh gọn và hiệu quả. Gần 5 triệu bloggers của Việt Nam ta cũng nằm trong hàng ngũ này, có chúng ta nữa đấy Hihi... sướng chưa nhỉ? Ta đâu có thua gì mấy vị tổng thống kia tí nào đâu?
Đã bao nhiêu hội nghị được tổ chức rất hoành tráng ở Việt Nam để bàn đến những tác hại của blog rồi, và cũng vì blog mà mới đây hai cái cô Trà đá - Chanh đường ra tòa kiện cáo nhau về những chuyện vô cùng rởm và lãng xẹt. Trên blog Việt cũng không ít những entries viết về tác hại của blog, nhưng nay thì tôi lại nói đến những mối lợi của blog. Tại sao ai cũng nhìn blog bằng cặp mắt bi quan và nghi ngờ như thế? Tại sao những cái lợi của blog như sử dụng các tiện ích trên mạng, kỹ năng gõ bàn phím, kỹ năng truy tìm liên kết đến bạn bè, đến người thân, đến những thư viện động, thư viện mở để tìm hiểu, để học hỏi mà cộng đồng blogger chúng ta đang chứng tỏ thì chẳng nghe ai nói đến cả, cứ nói đến blog là cho rằng coi chừng nó bẩn, lắm kẻ chẳng biết quái gì đến net cũng vung tay kết án này nọ như những cái thùng rỗng biết nói...
Chúng tôi nhận thấy rằng quả thật ngày nay nhờ blog mà rất nhiều người tuy chẳng cần biết gì về web, về HTML hay lập trình gì cũng có thể sử dụng và tận hưởng tiện ích do net mang lại. Bạn chỉ cần biết lập nick, sau đó lập blog, viết blog, dần dà bạn sẽ biết thêm rất nhiều thứ khác như kiếm kho lưu trữ hình ảnh, lưu trữ files, chèn hình ảnh vào bài viết trên blog, chèn phim, chèn nhạc và chèn đủ mọi thứ trên đời mà có cần học hỏi trường lớp nào đâu? Cái gì chưa biết thì treo blast hét toáng lên, thế là có người này chỉ, người kia bảo, đó cũng chính là học rồi, học trường đời đấy.
Blog ảnh hưởng lớn cho cộng đồng mạng không nói rồi, nhưng nếu những ai chú tâm nghiên cứu thì càng thấy nhiều ích lợi hơn từ blog nữa, vì ngày nay chúng tôi thấy cách thiết kế trang web lại chuyển sang một hướng mới, có dạng như blog vậy. Tôi cũng thường hay thiết kế web cho khách hàng, tĩnh cũng có mà động cũng có, tĩnh thì ta dùng HTML, động thì ta dùng CGI, ASP, PHP như forum vậy, bỗng dưng kỳ này tôi bỏ ra mấy ngày lang thang thì thấy khá nhiều trang web thiết kế theo kiểu blog, nghĩa là vừa giới thiệu sản phẩm, vừa cập nhật sản phẩm, vừa viết bài lăng xê sản phẩm (như entries bên blog vậy), vừa cho khách hàng ghi nhận xét về sản phẩm của mình (như comment bên blog vậy)... thế là quá tuyệt đi rồi vì một trang web động chỉ cần có thế. Thấy hay quá nên tôi liền download cái mã nguồn về rồi Việt hóa nó lại, chỉnh sửa một số công năng theo ý mình, nhúng bộ gõ tiếng Việt vào cùng hiệu chỉnh một số tiện ích khác cho trang web hunglandesign trước đây của mình, thấy thật tiện lợi, vì ngày nay mình cập nhật trang web mà không cần phải dùng FTP để vào server làm gì, cứ việc ngồi đâu cũng làm việc được, sung sướng quá! Đó cũng chính là mối lợi từ blog mang lại cho dân web chuyên nghiệp là thế. Vậy mà ai cũng lên án nó nhỉ? Tức ghê...
Thế nhé, từ nay mỗi ai định kết án blogger ta thì chúng ta lôi cổ họ vào không gian net ngay, tạo cho họ một cái nick, một cái blog, rồi add họ vào, thử xem họ có mê không thì biết, có còn dám kết án blog nữa thôi.