Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Tôi là thợ vẽ

a93e Tôi là thợ vẽ

Nhưng những mảng màu đã phai nhạt cả rồi !

.

Chuyện kể rằng ngày nhỏ trong tôi tràn đầy nhiệt huyết, khao khát trở thành một họa sĩ, tô vẽ cuộc đời sao cho rực rỡ huy hoàng. Tôi chắt chiu từng giọt màu tươi tốt, nâng niu nó như gìn giữ chính linh hồn mình. Và nghịch lí là khi còn nhỏ thì sức chịu đựng của tôi tốt hơn bây giờ nhiều. Tôi từng rất mạnh mẽ, tôi tự hào về những ngày đã qua, về những gì tôi đã trải qua _ dẫu không nhiều nhặn. Những màu tía, màu huyết dụ, màu đỏ bầm, màu tím thẫm, màu đen.. u uẩn đấy, nhưng sẽ làm bức tranh đời sinh động thêm..

Và dùng mãi những gam màu tối thì đâm ra nghiện. Những vệt màu tiếp theo tìm không đâu ra màu xanh da trời, màu hồng, màu vàng.. Mỗi bước chân đi là một bước dấn sâu vào hố đen sầu não, u uất, phiền muộn _ loại phiền muộn của những-người-đang-lớn tưởng như vô hại..

Một ngày thức dậy, mọi thứ xung quanh đều biến thành màu xám.

Tôi bị mù màu!

.

Mình không phải dân họa, cũng không biết chính xác cái bệnh mù màu nó ra làm sao, nhưng cảm giác là thế : mọi thứ đều màu xám. Đau cho những giấc mơ không thành. Đang theo nghiệp múa thì bị gãy chân. Đang thăng hoa với nốt nhạc cung đàn thì bị gãy tay, vân vân và vân vân. Còn mình không vẽ không múa không đàn ca hát xướng, tay chân lành lặn, mà linh hồn thì sứt sẹo vá víu, cũng đau chẳng kém. Chẳng bao giờ khóc, vì có muốn nước mắt cũng lì lợm không tài nào lăn ra, cứ chảy ngược vào trong đầu thôi, cho đến khi nào não úng thủy rồi chết mất!

Nhưng không thể phủ nhận là dẫu toàn màu xám, dẫu đau đớn thì đời cũng đang thú vị hơn, từng ngày. Từ đây, ta có cái quyền lực nguy hiểm là tự quyết định đời mình. Sẽ bằng cách nào đó trèo lên khỏi miệng giếng sâu giam hãm ta bấy lâu nay, thoát phận ếch ngồi đáy giếng, mà miệng giếng thì hẹp bằng cái nắp nồi..

.(Trích của NGUYêN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.