Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Rác rưởi

racruoi Nhà của tôi nằm ở mặt tiền quốc lộ, cũng là đại lộ có lẽ là đẹp nhất nhì trong thị trấn. Dải phân cách ở giữa rộng 2m trồng đủ loại hoa rất đẹp. Giờ này ở thành phố đất đắt hơn vàng, nên chưa chắc có con đường nào đẹp và rộng thênh thang như đường trước mặt nhà tôi đâu à nghen!

Và cũng để duy trì cái đẹp đó nên công nhân công trình công cộng mỗi tuần tỉa lá một lần, mỗi ngày quét rác có khi cả sáng lẫn chiều cho đường và lề đường sạch đẹp, nhìn rất bắt mắt. Sức sống mới của xã hội dần dần hiện hữu, sáng sủa và thanh nhàn, cuộc sống người dân mỗi ngày một khá lên rất rõ nét. Được đẹp như vậy cũng là công sức mồ hôi của anh chị em công nhân vệ sinh chăm chút từng tí một. Những người ở nhà mặt tiền như tôi lo nhìn theo gương ấy mà học, một hạt nhãn hay một mảnh rác nhỏ nhớ bỏ vào thùng rác trước nhà, cũng là một cách đỡ đần cùng anh chị em, cho mồ hôi của họ bớt đi phần nào.

Và cũng vì cuộc sống khá hơn nên nhìn trên đường, xe con qua lại loang loáng, dân ta bắt đầu giàu rồi. Đại gia cả công lẫn tư mọc lên như nấm, khó mà đếm cho xuể.

Chiều hôm qua ngồi vẽ hoài mỏi lưng quá nên bước ra đường vươn vai cựa quậy một chút cho nó dẻo người, đúng lúc đó thì một chiếc Inova phóng cái vèo qua, vì cửa kính xe họ mở nên tôi nhìn rõ bên trong có các vị mặt đỏ gay như vừa vui chơi ở đâu về, định quay vào nhà thì nghe tiếng loảng xoảng, từ trên xe quẳng xuống mặt đường ba bốn cái lon Heineken vừa uống xong, suýt chút nữa thì văng vào chị công nhân vệ sinh quét rác đứng ở gần đấy.

Tôi không kịp nhìn cái số xe ấy để biết là xe của đại gia nào, nhưng rõ ràng những thằng giàu có này không được học những bài học vỡ lòng về cộng đồng và lòng nhân ái, chúng nghĩ rằng quanh chiếc xe hơi bóng lộn của chúng đều là chốn rác rưởi cả nên chúng cho rác của chúng vung vãi đến vô tư. Và cũng vì không được học nên chúng được coi như những thằng mất dạy trên đời, cho dù chúng giàu có, bạc tiền thừa mứa như những gương mặt đỏ căng ra vì bia rượu và gái gú em út, nhưng chúng là những kẻ nghèo tình người, nghèo văn hóa. Chúng không nghĩ rằng chị công nhân vệ sinh đang còng lưng đứng đó là vì ai. Ngày nay bọn mất dạy ấy vẫn còn khá là nhiều như rác rưởi vậy, thấy mà đau cả lòng.

Tôi bước đến định hỏi có trúng chị chỗ nào không nhưng chị chỉ hơi nhăn mặt một tí, bảo rằng không sao, rồi chị cúi xuống lượm mấy cái vỏ lon bia bỏ vào một cái bao nhỏ để thu gom lại bán cho ve chai. Tôi chào chị và bước vô nhà, nén một tiếng chửi thề, tự dưng thấy mắt mình rưng rưng giùm thay cho chị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.