Hiển thị các bài đăng có nhãn tổquốc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tổquốc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Tỉnh táo và bất lực

Bất lực được định nghĩa như là một người không còn sức lực nữa, nhưng sức lực ở đây hiểu theo nghĩa tinh thần chứ không phải là cơ bắp. Thế nhưng giữa cái tinh thần, tức cái tư duy của con người, với cái cơ bắp thì thiết nghĩ nó cũng chẳng xa xôi gì lắm. Nhiều khi dùng cái cơ bắp hỗ trợ cho tinh thần mà cũng có khi dùng tinh thần để điều khiển cái cơ bắp.
Nguyễn Văn Trỗi ngày xưa trước khi ra trường bắn cũng phải dùng cái cơ bắp nơi cổ để ngẩng đầu nhìn thẳng kêu lên Việt Nam muôn năm, nghĩa là dùng cơ bắp để tỏ chí khí, tức là năng lực tinh thần, dẫu cho cái chết cũng không lay chuyển được. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn trước khi lên đường phá Nguyên Mông cũng dùng cơ bắp vung gươm lên chỉ tay vào sông Hóa mà thề rằng không thắng giặc không quay về. Nguyễn Thành Trung cũng đã dùng sức lực của đôi tay, điều khiển chiếc F5 tấn công Dinh Độc Lập... Tóm lại, khi người ta biết dùng sức lực của cơ bắp để tỏ rõ sức mạnh tinh thần thì những việc ấy vô cùng cao cả và rạng danh mãi về sau.
Nhưng nếu khi con người ta lại dùng ngược lại, tức là dùng tư duy tìm đủ mọi cách để đưa cơ bắp, đưa sức mạnh ra mà đối phó với kẻ yếu sức hơn, thì đó lại là một sự bất lực vậy. Cho dù sức lực của anh đang rất mạnh, nhưng anh chỉ biết dùng sức để áp chế kẻ khác, điều đó chứng tỏ anh đã bất lực, anh không có đủ sức mạnh tinh thần mà lý luận với họ. Theo tôi, đó không chỉ là bất lực mà là hèn. Thuở nhỏ tôi cũng đã có nhiều lần bị những thằng to con hơn đánh cho bầm mình mà tôi chỉ đánh lại được mấy đấm thôi, song tôi không cho mình hèn, vì tôi đã biết đối đầu với kẻ mạnh, còn thằng kia rõ ràng nó đánh tôi nhiều hơn, nhưng nó hèn vì dùng sức mạnh áp chế kẻ yếu hơn nó là vậy.
Trong những ngày qua, các blogger đã cho mọi người thấy rõ sức mạnh tinh thần của mình, không còn miệt mài chơi game hoặc chát chít mà họ đã biết tỏ rõ ý chí khi đất nước bị cường quốc lăm le chiếm đoạt. Tôi gọi đúng từ ngữ là chỉ lăm le thôi vì Nhà nước chúng ta cũng không dại gì mà nóng nảy rồi buông xuôi, vẫn đang cố gắng chiến đấu trên mặt trận ngoại giao chứ chưa đến nỗi nước mất nhà tan như một số blogger đã cường điệu quá mức.
Tôi vốn không thích biểu tình, nói đúng hơn là vì không thể biểu tình được cho nên không thích, vả lại tôi chỉ là một cư dân trong một thị trấn nhỏ xa xôi nên làm gì có điều kiện đi đây đó để biểu tình, hay là để tụ tập đông người như ai đó đã nói. Tôi không thích biểu tình, nhưng tôi tôn trọng họ. Bởi vì họ cam đảm dám để cho mật vụ chìm nổi dí camera quay sát mặt mình mà không ngại ngần gì, đơn giản chỉ vì họ trong sáng, có phải tội phạm đâu mà sợ, họ chỉ muốn nói lên những lời người trẻ về hiện tình đất nước chứ không bạo động hoặc lăm le phá rối đất nước. Do vậy mà tôi coi khinh một số ông chủ truyền thông lớn không dám nhìn nhận sự thật, lại còn vu cho là bè lũ phản động này nọ giật dây các em sinh viên. Xin thưa với quý anh, Quý anh ghi hình nhẵn mặt những người biểu tình ra cả rồi đấy. Chính quyền anh giữ, guồng máy mật vụ an ninh anh nắm, nếu có kẻ nào phản động trong đám biểu tình của Việt Tân Việt Cựu gì đó xin anh lôi ra ánh sáng cho bà con nhờ với, mà chính anh cũng nhờ nữa vì đã lập nên chiến công vạch mặt kẻ phản động trong đám biểu tình. Tôi đang chờ mà hơn 1 tuần rồi vẫn chưa thấy công an đưa ra bằng chứng là anh A, chị B, thằng C, con D nào do bọn phản động cài vào đám biểu tình. Thế mà anh lại ra cả một bản thông báo vu vơ là bọn phản động thế lực thù địch này nọ tổ chức tuần hành biểu tình phá rối. Một lời nói nhất là của những người "kẻ cả" thì cần phải có trọng lượng mới xứng là một lời nói, còn không thì đó chỉ là những lời than vãn vu vơ, để lộ ra điểm yếu của mình, cho dù sức mạnh mình đang nắm giữ.
Tôi cũng hiểu tình hình Hoàng Sa - Trường Sa cũng chưa đến nỗi bi quan hoặc bi lụy quá mức mà chúng ta phải đưa ra cả một guồng máy mà chống đỡ, mà bày binh bố trận để tìm cách dẹp không cho các em sinh viên nói lên tiếng nói chân thực của mình. Khi mình cấm người ta nói chính là mình đã bất lực rồi đấy. Đồng ý rằng, những chuyện biểu tình tụ tập như thế này rất nhạy cảm, dễ bị kẻ thù phản động chi phối, nhưng các em sinh viên cũng chẳng phải ngu. Các em đến tụ tập biểu tình có nhận được lương của ai đâu, tiền của ai đâu? Thậm chí kêu gào khản cổ khát nước ai đó mua cho mấy thùng nước lọc mà các anh cũng chận lại không cho mang vào. Tối thấy điều này coi không được khi chúng ta cũng đều là da vàng máu đỏ như nhau, thịt xương một Mẹ Âu Cơ mà ra, nay các em có chống Đảng chống Nhà Nước đâu mà tập trung dàn trận chận lại ghê thế? Tôi thấy cách hành xử như hôm 09/12 vừa rồi rất có tình có lý. Hãy để cho mọi người nói, trình bày hết quan điểm của mình, sau đó vào bên trong Nhà Văn Hóa, quan chức và các em đối thoại với nhau để sự thật được phơi bày ra. Điều đó quá tốt và quý vị đã tạo được niềm tin nơi các em, là chỗ dựa của thế hệ trẻ, còn nếu anh quật lại, đưa sức mạnh ra thì chứng tỏ anh là kẻ yếu chứ không phải kẻ mạnh đâu. Thường thì kẻ yếu phải dùng uy quyền ra để thống trị chứ nếu anh mạnh thực sự thì chắc chắn không cần phải nói hoặc trưng ra, người ta cũng vẫn phải kiêng nể sức mạnh mà anh đang có.
Nhưng những ngày vừa qua, những gì tôi thấy, những điều tôi nghe, những thứ tôi đọc đã tạo cho tôi biết bao điều thất vọng, và trong sự thất vọng cùng cực đó rõ ràng là tôi cũng bất lực, bất lực như những người khác còn biết quan tâm đến đôi chút thế sự, chứ không phải như những blogger hết sức vô cảm đến độ hỏi chuyện Hoàng Sa Trường Sa mà họ không biết, họ mãi kể về những cuộc tình bâng quơ và đưa ra những lời chào giật gân, những phần thưởng rẻ tiền để câu một con số page view nào đó giữa lúc cộng đồng blogger đang nóng lên từng ngày, tôi cũng không buồn vì đó là quyền của mỗi người. Tất nhiên anh hay chị có quyền thích hay không thích nói chuyện chính trị hoặc bàn chuyện chính trị, nhưng rõ ràng nhà kế bên anh đang cháy mà anh không quan tâm hoặc không biết thì trái tim anh lạnh mất rồi. Thực sự thì chẳng ai thích chuyện chính trị cả, chính ngay tôi cũng vậy, vì đây là vấn đề khá nhạy cảm, ai cũng muốn mình ở yên chứ không muốn bị quấy rầy bằng những cuộc bắt bớ, hỏi cung vô bổ, nhưng dù không thích, chúng ta cũng cần nên có "một con mắt để nhìn" và cũng có thể nên có "một con mắt để khóc" như bao người, chứ hoàn toàn đứng bên ngoài cuộc, dửng dưng đã đành mà lại cuốn theo những chuyện tình vu vơ câu khách thì thiết nghĩ làm blogger để làm chi? viết blog để làm gì nhỉ?
Đã là người, và nhất là một blogger thì không ai muốn mình trở thành một người vô cảm, nhưng không cần phải biểu lộ quá đà mà cần phải biết tỉnh táo trong mọi việc. Biết rằng khi xem những hình ảnh như dưới đây thì có thể bạn khó mà tỉnh táo cho được, những áp-phích hình người chiến sĩ Trường Sa oai hùng đứng đầu cột mốc để gìn giữ biên cương thế mà bị một anh cảnh sát cơ động nào đó thu gom như thế này đây! Mà trên cái áp-phích đó có gì phản động đâu chứ? Chỉ đòi giữ vững hải đảo quê hương Việt, chỉ đòi cho tổ quốc được nguyên vẹn dù cho bị áp lực của bất cứ một cường quốc nào đi nữa. Ý chí của các em có gì là sai? Những dòng chữ trên áo các em có gì là quấy? Cái anh cảnh sát cơ động kia là người Việt hay người Trung Quốc vậy nhỉ? Các em có manh động hay bạo lực gì đâu? Xem hình thì tôi thấy rất nhiều em đưa hai tay lên đầu ý muốn nói rằng chúng tôi không bạo động, chúng tôi ôn hòa, thế mà chúng tôi đi đến nơi này, đi đến nơi kia không được sao? Cái quyền đi đứng của mỗi con người ghi rõ trong hiến pháp để đâu cả rồi?
Ngày xưa lúc chúng tôi còn là sinh viên, chúng tôi biểu tình chống Nguyễn Văn Thiệu, ông ta là Tổng thống đấy, nhưng chúng tôi vẫn dám vạch đủ 6 điều tham nhũng của ông ta ra mà nói, mà tranh đấu cho lẽ phải, cho công bằng, cho dân chủ. Thậm chí chúng tôi còn bạo động dùng cả bom xăng, gậy gộc, đất đá nữa thì sao? Ngày nay các em sinh viên chỉ tuần hành trong ôn hòa, thế mà chính quyền lại huy động một lực lượng hùng hậu chốt chặn mọi ngả đường y như chiến tranh sắp xảy ra, lại đem cả máy phá sóng điện thoại để cô lập các em, nào là công an, cảnh sát, dân quân, bảo vệ dàn vòng cung để cô lập những người trẻ, những trái tim hừng hực sức sống. Các em sinh viên này làm điều gì sai quấy nhỉ? Tên phản động A, B, C nào giật dây các em? thuê tiền các em làm chuyện này thì xin nhà cầm quyền hãy vạch ra cho mọi người biết đi, truy tố những tên phản quốc ấy đi. Đừng để khách nước ngoài nhìn thấy cái cảnh "gà cùng một mẹ đá nhau" như thế này họ cười cho thúi mũi đi. Dùng vũ lực và các phương tiện hiện đại để ngăn chặn biểu tình ư? Hoàn toàn sai lầm vì anh sẽ làm trái tim họ nóng hơn trước, kích động hơn trước, và đó là đủ chứng tỏ sự bất lực của anh. Anh có thể ngăn được "dòng người" cuồn cuộn, nhưng anh không thể ngăn được "lòng người" đang sục sôi, nhất là những trái tim sinh viên đầy nhiệt huyết, vì đó là chân lý.
Biết đâu về sau này, có thể đoàn tuần hành sẽ đem những bích chương biểu ngữ ca ngợi tổ quốc, thậm chí có thể mang cả hình Bác Hồ theo, thử hỏi anh cảnh sát cơ động ở hình trên có dám tịch thu gom lại một bó như thế không? Không trả lời được câu hỏi này thì chứng tỏ là anh bất lực rồi, mà tôi thì lại muốn mình có một nhà nước vững mạnh chứ không phải bất lực, vững mạnh từ gốc chứ không phải dùng sức mạnh để răn đe người dân.
Vậy thì thiết nghĩ chuyện có khó gì đâu. Ta chỉ cần một chút tỉnh táo để giải quyết thôi mà. Chuyện các em biểu tình nói lên tiếng nói của mình, cứ để các em tự phát, chúng ta há chẳng dạy các em yêu nước, các em hành động theo lẽ phải đó sao? Lẽ phải đây không phải chúng ta bắt mọi người cái này là đúng cái này là sai, mà lẽ phải đây chính là những suy nghĩ thực của người trẻ trên chính tương lai của họ, mà tương lai của người trẻ chính là tương lai của dân tộc. Không phải ông quan chức nào đó bảo rằng điều này đúng là toàn dân phải nghe theo, điều này sai là toàn dân phải né tránh. Một xã hội dân chủ mà chúng ta hằng hướng tới chính là một xã hội mà người dân biết nói lên suy nghĩ của mình, có thể nó khác với nhà cầm quyền, nhưng chúng ta tôn trọng vì đó là dân chủ. Nếu các em biểu tình bạo động, điều ấy các em sai hoàn toàn, nhưng nếu các em biểu tình trong ôn hòa, cứ để các em nói. Các em là sinh viên, là trí thức, là rường cột nước nhà. Chúng ta đã từng dạy các em không nên trở thành kẻ khiếp nhược thì chúng ta hãy để các em tỏ rõ chí khí của mình. Có thể bọn phản động nước ngoài sẽ nhân những cơ hội này mà rung đùi vỗ tay, nhưng chúng ta không sợ, vì những gì chúng ta đang làm, những gì chúng ta đang gìn giữ, rõ ràng là chúng ta đang phát huy dân chủ, điều mà một quốc gia nào cũng phải mơ ước. Thử hỏi xem, chúng ta có ngăn cấm được anh em sinh viên không? Lỡ ra hàng tuần và có thể hàng ngày các em đều xuống đường tuần hành như thế rồi chúng ta cứ huy động lực lượng ra trấn áp mãi được à? Hay là chúng ta dùng phương cách chụp mũ bắt bớ để làm nhụt chí các em ư? Đó là hạ sách, và những sách lược như thế ngày nay lỗi thời rồi. Tôi tin lãnh đạo của chúng ta đủ tỉnh táo để giải quyết vấn đề này bằng cả trái tim và khối óc khôn ngoan.
Qua entry này, tôi cũng kêu gọi các bạn sinh viên không cần phải biểu tình làm chi nữa, không nên để sự việc đi quá xa mà đánh mất ý hướng ban đầu là giới trẻ được quyền nói lên tiếng nói của mình. Các bạn đã nói và xin hãy chờ các cấp lãnh đạo sẽ có câu trả lời. Tôi cũng kêu gọi các nhà lãnh đạo chúng ta hãy nói lên tiếng nói của mình gởi đến các bạn trẻ, ngoại giao ta vẫn ngoại giao, nhưng không thể "cả vú lấp miệng em" được. Chúng ta đã dạy các em chí khí quật cường, chúng ta đã dạy các em trách nhiệm với tổ quốc, chúng ta còn dạy các em rất nhiều bài học cao quý khác để xứng đáng là một con người Việt Nam, thì nay chúng ta cũng hãy để cho con người Việt Nam ấy biết thở, biết nói, biết đi. Chắc chắn các vị không muốn anh em sinh viên như những ông phỗng đá, thì xin hãy dùng những lời nói của mình, những tuyên bố của mình về chủ quyền đất nước một cách hợp lý và tự trọng, chắc chắn nhưng điều ấy sẽ như những hơi thở sống động vào tâm hồn thanh niên Việt, và điều ấy sẽ có lợi cho đất nước hơn là biểu tình và bày binh bố trận để chống biểu tình. Khi anh còn biết đối thoại, chứng tỏ anh còn có sức mạnh. Còn khi anh dùng sức mạnh để áp chế kẻ khác thì chứng tỏ anh đã tự nhận mình bất lực rồi. Điều đó tôi không hề muốn chút nào.
Trên đây chỉ là những trải nghiệm bản thân qua bao thăng trầm thời cuộc mà tôi đã cảm nhận. Xin đừng ai copy mang đi nơi khác với mục đích xấu và cay cú nhé, vì bao giờ tôi cũng vẫn muốn mình mãi mãi là Chú già vui tính trên blog mà thôi.

Bài thơ Noel

Nhân Mùa Giáng Sinh đang về, xin giới thiệu một bài thơ hay của Nhà thơ Lê Thị Kim viết vào dịp Noel cách đây gần 30 năm (1978), nay đọc lên vẫn bồi hồi và rực cháy. Ngày ấy đâu có Net, đâu có được mở cửa như bây giờ. Ngày ấy Việt Nam còn phải đương đầu với Trung Quốc, với kẻ diệt chủng Pôn Pốt Iêng Xary ở Kampuchia, với thù trong giặc ngoài. Hầu hết thanh niên chúng tôi phải cầm súng lên đường chiến đấu, vì thế mà để được một chút hòa bình trong ngày Chúa giáng trần không phải dễ gì mà có được. Lê Thị Kim cũng sống trong tâm trạng đó và chị đã thay mặt chúng tôi thốt lên: “Hỡi tất cả người ngay lành dưới thế!” như là một lời hiệu triệu, để mong Chúa Giáng Trần hãy đem bình an đến cho mọi người. Xin phép Nhà thơ Lê Thị Kim cho chúng tôi được đăng lại bài thơ rực lửa này.

Hòa bình trong máng cỏ
Lê Thị Kim

Thuở ấy người Trung Hoa chưa biết cách lùa chim sẻ
Hoa Kỳ chưa có bang Georgia cho người trồng lạc sản xuất bom neutron.
Nếu như Chúa chọn Israel thời nay giáng thế,
Chắc Người sẽ bị sen đầm mang B-52 đến dội bom.
Một nghìn chín trăm bảy mươi tám năm
Trái đất vẫn chưa đủ chăn
Bò lừa nay không còn dư hơi ấm áp
Những tên vua Hêrốt
Vẫn ngự trị ở Hoa Kỳ, Trung Hoa, Do Thái, Kampuchia…
Gần hai nghìn năm từ thuở Chúa sinh ra
Những ông vua Ba Tư
Không còn tìm đến Người theo vì sao dẫn dắt.
Vua Ba Tư đang giết dân mình
Bằng xe tăng Hoa Kỳ, bằng đạn Bắc Kinh, bằng dao Tây Ðức.
Nơi hang BêLem xưa, người ta đang diễn tập chiến tranh

Tôi hát lên cho máng cỏ yên lành
Ðêm Noel ở Việt Nam, tôi tiễn người yêu đi bộ đội
Bên tiếng Thiên thần xướng ca, tiếng mục đồng quỳ gối,
Là bản tình ca tôi hát giữa mùa đông
Hoà bình trong máng cỏ, hòa bình cho non sông.
Cho người yêu tôi đi đường khỏi lạc,
Cho viên đạn bắn vào đầu kẻ cướp,
Cho trẻ thơ không phải sinh ra ngoài đồng hay trong hố bom

Tôi đắp cho mình một máng cỏ con con
Với bản tình ca thì thầm se sẻ
Xin cầu chúc những hài nhi giáng thế
Ðược lớn lên đứng thẳng làm người…

Ơi bản Gloria… bài tình ca tôi hát một thời
Ðức Bà ẵm Chúa Hài Ðồng
Và tôi ẵm trái tim mình đi tìm máng cỏ.
Tôi tìm đến người trai Việt Nam cạnh biên thùy súng nổ.
Gần suốt tuổi con gái mà lửa đạn vẫn còn sôi
Hòa bình cho máng cỏ, hòa bình cho dân tộc tôi
Hỡi tất cả người ngay lành dưới thế !

(Trích trong Tạp chí Đứng Dậy - số Noel 1978)

Giai điệu tổ quốc

Gần ba mươi bốn năm trước đây, cũng trong những ngày này, tổ quốc ta rúng động khi quân Trung Quốc tấn công Hoàng Sa, 58 người lính của quân đội Sài gòn đã hy sinh. Hồi ấy chúng tôi là học sinh lớp 12, lớp cuối cấp và cũng là lần đầu tiên thi Tú Tài theo kiểu trắc nghiệm khách quan và chấm bài bằng máy tính IBM. Hồi ấy chúng tôi học tập không được may mắn như bây giờ đâu, áp lực luôn đè nặng trên đôi vai và cả trong ý nghĩ, học hành lơ mơ thi rớt coi như phải vào quân trường và phải bị đi lính, chứ đừng có hòng mà tiếp tục mài đũng quần trên ghế nhà trường được đâu. Ngày nay nghe đâu định áp dụng hình thức thi trắc nghiệm thì ai nấy đều lè lưỡi ngại ngần, không dám mạnh tay làm thiệt mà chỉ dám làm mé mé bên ngoài, sợ rằng thi theo kiểu này thì thí sinh sẽ rớt lộp độp mất mặt mấy vị trước nay hăm hở chạy theo thành tích quen rồi, ấy là ngày nay dự kiến chỉ thi có 5 môn thôi đấy, trong lúc ngày xưa chúng tôi phải thi trắc nghiệm TẤT CẢ CÁC MÔN! kể cả môn Triết (thay cho môn Văn) do vậy mà chúng tôi phải lo học dữ lắm, cơm áo mồ hôi cha mẹ bỏ ra lo cho con, tôi mồ côi cha sớm nên mẹ và chị phải lo, không thể học hành lơ mơ làm mất kỳ vọng của gia đình được, vì thế mà chúng tôi phải quần quật nào là Triết, Sinh ngữ 1, Sinh ngữ 2, Toán, Lý, Hóa, Sử, Địa, Công dân giáo dục, Vạn vật (Sinh học)... không được bỏ bê môn nào cả thì mới có thể thi đậu, hy vọng trụ lại ở ghế đại học được.
Nhắc đến chuyện học hành này để nhớ lại những năm tháng gian nan ấy, cho dù là bận phải học hành nhưng chúng tôi vẫn không quên chuyện thế sự, ngày ấy chúng tôi rất đau lòng khi quê hương ta cho dù là ở bên nào đi nữa lại bị quấn thêm một vành khăn tang, đó là những hy sinh mất mát của những người lính ở Hoàng Sa, biết đánh không lại, nhưng vẫn đánh, vẫn chiến đấu một cách ngoan cường và hy sinh anh dũng theo tàu khu trục hạm yên nghỉ trong lòng biển Đông. Ngày 19/01/1974 ấy, 58 người con dân Việt da vàng mũi tẹt của chúng ta đã không chịu nhục, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng thấm đỏ dải cát vàng Hoàng Sa. Chắc chắn khi chiến đấu với lực lượng Trung Quốc hùng mạnh hơn mình nhiều, họ vẫn không ngại ngùng và cũng chẳng phải muốn lưu lại danh gì cho hậu thế, đơn giản họ là những người chiến sĩ, bất kể bên nào, khi bị ngoại xâm hiếp đáp thì họ đã không chịu nhục, mang ý chí Diên Hồng ra mà thử lửa, mà đối đầu bất kể sống chết, đó là niềm tự hào của chúng ta, không phân biệt ai, chỉ biết rằng mình máu đỏ da vàng, một nghìn năm Bắc thuộc đã là quá đủ và không phải ai cũng có quyền ỷ mạnh làm càn. Những người con của Mẹ Việt Nam đã thua trận và hy sinh chìm theo chiếc khu trục hạm, nhưng họ đã chiến thắng trong lòng tất cả mọi người dân Việt, thà chết chứ không cúi đầu chịu nhục là thế. Cái chết của họ như những cung bậc tuyệt vời của giai điệu tổ quốc ngân lên trong lòng người dân Việt, vừa đẹp vừa hào hùng như bài thơ tôi vừa tìm được trên mạng, nói lên cái giai điệu tổ quốc vừa đỏ thắm như son, vừa hào hùng như lửa, vừa đẹp như hoa hướng dương quay về phía mặt trời, và cũng vừa đủ hờn căm trút lên đầu giặc... Sự kiện xảy ra hơn ba mươi năm rồi nhưng đọc lại vẫn còn sôi.

Lời biển gọi cuối năm
Hờn căm trừng mắt lửa
- Hỡi Hoàng Sa, hỡi Hoàng Sa...
Mẹ đứng mũi Sơn Chà
Gửi hồn ra Ðông Hải
Ðảo nổi giận nên biển cuồng sóng dậy
Ôi, đất nước ông cha: tay đứt lòng đau
Súng thét khơi xa, sao lửa đốt trong đầu
Lòng mẹ bời bời: ruột mềm máu chảy
Mắt mẹ trông vời, triền môi run rẩy:
- Hỡi Hoàng Sa, hỡi các cháu con ta?

Con cháu mẹ
Năm mươi đứa làm anh hùng của bể
Năm mươi con thành dũng sĩ Trường Sơn
Bốn ngàn năm mài nhọn mũi căm hờn
Phóng mắt hận, nghiến răng ghìm giặc Bắc.
Cờ Nương Tử phất bay hồn xâm lược
Gươm Mê Linh thét máu nhuộm đầu voi
"Trèo lên đỉnh núi mà coi
Dáng Bà quản tượng trăng soi ngời ngời".
Cửu Chân hề, Cửu Chân ơi!
Gót nhi nữ ra khơi
Ðạp tan luồng sóng dữ
Chém cá tràng kình, rạng danh liệt nữ
Dũng khí Nhụy Kiều gục mặt Bắc quân!

Ngậm mối thù truyền kiếp mấy ngàn năm
Con cháu mẹ từng nhọc nhằn u uất
Ðắm biển mò châu phơi rừng tìm ngọc
Nanh vuốt sài lang nào kể gái hay trai
Máu mỡ no nê muông thú một bầy
Loài đỉa Hán vốn cuồng say máu Việt
Nước độc rừng thiêng một đi là một chết
Vạn người đi, không một bóng ma về...

Ðá Trường Sơn con khắc ngập câu thề:
"Ðòi nợ máu phải đổi răng, đổi mắt!"
Bạch Ðằng xưa nghẹn giòng muôn xác giặc
Dù Hán, dù Mông nước đỏ cũng hôi tanh
Tóc thú đuôi sam - gươm giáo Việt tung hoành.
Vó ngựa Lý, Lê từng phen đạp Tống
Ngọn giáo Ðinh, Trần vạch cõi Nam uy dũng,
Ðầu Mãn Thanh vờn kiếm lộng Quang Trung.
Trải an nguy son sắt vẫn một lòng
Mỗi tấc đất một chiến công oanh liệt
Mỗi tên người một anh hùng, nữ kiệt
Mỗi gốc cây muôn xác quỉ vùi sâu
Dòng Việt Nam chưa hề biết cúi đầu
Dù giặc Bắc bạo tàn hơn súc vật!

Hồn Nam Hải cuối năm
Lạnh căm căm hơi bấc
Bởi thương con mẹ lên đỉnh Sơn Chà
"Ôi Hoàng Sa, hỡi Hoàng Sa!
Khôn thiêng nối gót mẹ cha mà về".
Hãy đứng thẳng mà đi!
Hỡi đàn con từng khua sôi biển cả
Cất cao đầu uống lời thề sông Hóa
Hàm Tử, Vân Ðồn, Tây Kết, Chương Dương,
Vươn chiến công kim cổ Bạch Ðằng Giang
Xô cuồng vọng Bắc Kinh vào biển máu!
Xưa ông cha mình giết Liễu Thăng, Hoằng Tháo
Ðánh gục đầu Tôn Sĩ Nghị , Thoát Hoan.
Giờ bè lũ giặc lại xâm phạm biên quan
Xua hải tặc cuồng điên lên cướp đảo
Ôi Hoàng Sa, hỡi Hoàng Sa yêu dấu!
Ðất đai ta một mảng cũng thịt xương
Tổ quốc ta một tấc cũng tim gan
Lời phạt Bắc thét run hồn biển cả.
Chiều cuối năm, một mối thù chưa trả
Xuân sắp về - trời bỗng nặng nề mưa...


Rồi giải phóng, rồi đến những năm tháng hòa bình thống nhất đất nước với những khó khăn trong kinh tế cũng như mặt trận ngoại giao. Bạn đó rồi thù đó, chính trị vốn dĩ được định nghĩa là "lật lọng" mà. Hòa bình thống nhất chưa được bao lâu thì tiếng súng lại vang lên. Năm 1979, giai điệu tổ quốc lại vang khúc quân hành mới, lần này thì với chính "người anh em" Trung Quốc.
Ngày ấy chúng tôi là công nhân, nhưng lại được biệt phái vào đội văn nghệ xung kích, còn gọi là nhóm ca khúc chính trị. Giữa một rừng bài hát được sáng tác theo một kiểu chuẩn chu của nhạc viện, thì năm ấy lại rộ lên một chùm ca khúc viết theo lối mới. Tôi nói mới bởi vì trước đó, hầu như màu đỏ của âm nhạc ảnh hưởng tận xương cốt của nhạc sĩ sáng tác nên thực sự tìm ra một cái mới là rất khó, thậm chí chẳng có bài nào đệm theo đúng nghĩa slowrock, hoặc tango chứ đừng nói chi là chachacha, slowsurf... Chỉ toàn là fox, slowfox, marche, lento và valse, một đôi bài chơi theo rhumba melody nhưng không dám chơi chuẩn, có lẽ vì ngại ngùng sợ rằng ủy mị hay sao ấy. Giữa thời điểm ấy thì các anh Trần Tiến, Diệp Minh Tuyền, Thanh Tùng, Vy Nhật Tảo, Miên Đức Thắng, Nguyễn Nam, Nguyễn Văn Sanh, Nguyễn Đức Trung... bừng dậy. Các anh đưa ra một trào lưu nhạc mới, giai điệu vẫn hướng về tổ quốc nhưng cách diễn đạt thì linh động và thực sự "hay" hơn trước rất nhiều. Chúng tôi đã chộp lấy thời cơ và đi hát xung kích khắp nơi, từ "Ngày mai anh lên đường" của Thanh Tùng, "Bài ca tạm biệt" của Diệp Minh Tuyền nói về cuộc chiến ở biên giới Tây Nam đến bài "Những đôi mắt mang hình viên đạn" của Trần Tiến nói về cuộc chiến chống quân bành trướng Trung Quốc ở biên giới phía Bắc. Những lời ca, những giai điệu hùng hồn và sâu lắng đến nỗi gần ba mươi năm trôi qua tôi vẫn không quên, không bao giờ quên:
Đoàn quân vội đi,
đi về biên giới,
cũng từ biên giới về, những bầy trẻ nhỏ.
Đoàn quân lặng im,
nhìn đàn em bé,
từng đôi mắt đen xoe tròn,
từng đôi mắt mang hình viên đạn,
từng đôi mắt sáng lên cháy lên như ngàn viên đạn,
từng đôi mắt quê hương trao cho đoàn quân
Người chiến sĩ hãy giữ lấy!

Đoàn quân vội đi,
đi về biên giới,
cũng từ biên giới về, bao người mẹ già.
Đoàn quân lặng im,
ngược dòng người đi,
một đôi mắt bao lần tiễn biệt
một đôi mắt bao lần ước hẹn,
một đôi mắt sáng lên, cháy lên muôn vàn ánh lửa.
Kìa đôi mắt quê hương trông theo đoàn quân
Người chiến sĩ hãy giữ lấy!
trút lên quân xâm lược dã man...

Trung Quốc đã mở mặt trận biên giới phía Bắc với những lời huênh hoang định dạy cho Việt Nam một bài học, nhưng rồi kết quả như thế nào chúng ta cũng đã rõ, ai dạy và dạy như thế nào thì sự thật cũng đã bày ra là chúng cũng phải lũ lượt kéo xác, kéo quân về như hàng nghìn năm trước ông cha ta đã bắt buộc chúng phải làm thế. Cho dù chúng ta cũng đã hy sinh mất mát rất nhiều, nhưng ý chí Việt Nam vẫn thắng. Giai điệu tổ quốc vẫn vang lên rộn ràng trong lòng con dân Việt:
Tôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôi
Dịu dàng trong tiếng ru hời
Tôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôi
Trầm sâu trong tiếng đất trời
Tôi nghe trong lời yêu thương
Tôi nghe trong lời tha thiết
Phút hành quân mẹ tiễn đưa con
Giai điệu nhớ, giai điệu thương
theo suốt con đường

Và tôi yêu, và tôi hát
Lời yêu thương, lời bừng cháy
Tháng ngày này, đất nước ơi!
Tổ Quốc của chúng tôi...

Vận nước thế cũng vẫn chưa yên, quê hương vừa đổi mới được hai năm thì năm 1988, Trung Quốc lại ngang nhiên xua quân đánh chiếm tiếp một số đảo ở Trường Sa, 74 chiến sĩ quân đội nhân dân VN cũng phải nằm lại mảnh đất thiêng liêng này để bảo tồn uy danh dân tộc Việt, máu của các anh hòa cùng biển Đông dậy sóng mãi tận trong lòng người, nếm lấy vẫn còn tanh, vẫn còn đau thương cho biết bao con dân Việt. Nhà báo Hà Thạch Hãn từng viết trên blog của mình rằng: "Núi sông bờ cõi đã chia. Phong tục Bắc Nam cũng khác. Một nước nhỏ cũng là một nước, lại là một nước độc lập và có chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ. Một nước nhỏ cũng có cương thổ, bờ cõi, cũng có núi sông, văn hiến ngàn đời đã được tạo dựng và xác lập. Chính vì thế mà không một ai, quốc gia nào có quyền hiếp đáp và trắng trợn xâm chiếm. Dân tộc này đã từng thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ! Và tinh thần ấy, hào khí ấy chắc chắn sẽ được truyền dẫn và bùng trỗi, một khi nắm đất của Tổ Quốc bị cưỡng chiếm ngang ngược! Trong bối cảnh đó, một tấc đất của Tố Quốc cũng trở nên thiêng liêng và hừng hực hồn sông núi, huống nữa đó lại là những tấc đất vốn đã thấm đẫm bao xương máu của cha ông quyết hy sinh để gìn giữ." Từng chữ từng lời sắc như dao đâm, đã là con dân Việt thì ai không khỏi xốn xang trong lòng được? Đã là con dân Việt thì không ai chịu nỗi nhục mất nước cả, vì đất đai ta một mảng cũng thịt xương, tổ quốc ta một tấc cũng là tim gan mà!
Những ngày này, cộng đồng dân mạng ở Việt Nam không phải chỉ chát chít, chơi games và Vàng Anh, mà họ đã dẹp bỏ những thứ nhầy nhụa ấy để đứng dậy nói lên tiếng nói của mình, đoàn kết lại để viết nên Giai điệu Tổ quốc mới, một lòng với quê hương, đứng lên vạch mặt kẻ xâm lược ngang nhiên lập khu hành chính làm như đó là đất đai của họ vậy. Sự vi phạm trắng trợn luật pháp quốc tế đã khiến muôn người đồng lòng như một, hô vang khẩu hiệu ngàn đời: Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam! Ai nấy hiểu rằng, hồn Việt máu Việt vẫn còn đấy, chí khí quật cường của cha ông vẫn còn đấy. Đứng trước lá cờ tổ quốc đỏ thắm máu của các anh hùng liệt sĩ, chẳng lẽ ta chịu mang tiếng "hèn" hay sao? Trong lời ca vang vọng của Giai điệu Tổ quốc hôm nay không hề có cái thứ tiếng ấy!

Xấu hổ

Quả thực là tôi rất xấu hổ, vì đã quyết trị bệnh ghiền blog nhưng chung quanh mình những sự kiện xảy đến dồn dập nên không thể nào trị dứt được, đành bất lực nhìn cơn nghiện tái phát trở lại. Điều xấu hổ thứ hai là một người lớn tuổi như tôi sao lại có suy nghĩ giản đơn và ngây thơ còn tệ hơn một cháu gái nhỏ chưa bằng phân nửa tuổi tôi sau khi tôi đọc entry của cháu vừa mới viết. Tôi xấu hổ vì mình chỉ là một gã lang thang nói chuyện trên trời dưới đất mà chuyện đau lòng trước mắt lại không màng tìm hiểu sâu xa để mà nói mà viết...
Cũng vì quá xấu hổ nên nay tôi xin được copy bài viết về Hoàng Sa - Trường Sa của cháu gái có tên là Pé Dậu hoặc Gà Đua Xe. Cháu viết gọn gàng và rất hay, rất thấm. Xin chia sẻ cùng mọi người...

Còn đâu một phần của đất nước?

Từ lúc học cấp 1, em đã nghe cô giáo kể về những thuỷ thủ canh gác ngày đêm không mệt mỏi ở quần đảo Trường Sa. Em thắc mắc vì sao các anh ấy lại phải ở ngoài xa như thế, chịu đựng biết bao gian khổ, chống chọi với những cơn bão trên biển Đông ác liệt. Rồi cô giải thích rằng, vì quần đảo Trường Sa ở biển Đông là lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam, hiện nay và sau nay luôn luôn là một phần lãnh thổ không thể tách rời của Việt Nam. Ngày ấy còn nhỏ lắm, nghe cô bảo chúng ta quyên góp xà phòng, bàn chải, quần áo cho các anh ấy, em cũng luống cuống làm theo.
Lên cấp 2, học địa lý, em thấy rõ một quần đảo nhỏ với xung quanh là những hòn đảo bé ti ti ấy trên bản đồ đất nước em cong cong hình chữ S. Cô nói Hoàng Sa là một huyện của thành phố Đà Nẵng hay một tỉnh nào đó của Việt Nam, em cũng không nhớ rõ, nhưng em biết trên bản đồ nước Việt thì đó là một mảnh đất được các anh bộ đội canh giữ ngày đêm, để không ai có thể lấy đi một phần đất nào của nước mình.
Hàng ngày, em vốn được sống trong “chăn êm nệm ấm” trên đất liền nên không ngờ được tình hình biển Đông phức tạp đến như vậy! Em càng không thể biết bộ đội ta đang chịu đựng biết bao gian khổ, đương đầu với bao âm mưu đen tối và hành động xâm chiếm biển, đảo của các thế lực bên ngoài và có thể phải hy sinh xương máu bất cứ lúc nào.
"Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ở biển Đông là lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam. Riêng quần đảo Trường Sa còn được gọi với tên khác là Spratley. Ở khu vực này còn là nơi sinh ra những cơn bão trên biển Đông nên đôi khi được gọi là “quần đảo bão tố”. Quần đảo Trường Sa gồm hơn 100 đảo, bãi đá, bãi cạn, bãi ngầm với tổng diện tích khoảng 180 ngàn km2. Quần đảo nằm ở phía Đông- Đông Nam bờ biển Nam Trung Bộ, trong giới hạn từ vĩ độ 06030’00’’N đến vĩ độ 12000’00’’N và từ kinh độ 111030’00’’E đến kinh độ 117030’00’’E, thuộc lãnh thổ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Từ tháng 4-1975 đến nay, Hải quân nhân dân Việt Nam vượt qua biết bao khó khăn, gian khổ, dũng cảm đấu tranh ngoan cường, xây dựng và bảo vệ vững chắc chủ quyền 9 đảo nổi và 12 đảo chìm trên quần đảo Trường Sa."
- Hoàng Sa có phải là quần đảo của nước ta không ạ?
- Hoàng Sa bị chiếm năm 1974. Sau khi Pháp rút khỏi Đông Dương, Việt Nam Cộng Hòa đã thu hồi chủ quyền toàn bộ quần đảo này từ chính phủ bảo hộ Pháp nhưng một phần quần đảo đã bị Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho quân ra chiếm giữ khi người Pháp rút đi. Sau trận chiến năm ấy, Trung Quốc đã chiếm đóng toàn bộ quần đảo cho đến nay.
-......?
Lên cấp 3, em được học sâu hơn về lịch sử và địa lý của Trung Quốc. Rồi em chỉ thấy trên bản đồ đất nước Trung Quốc rộng lớn lắm, còn nước ta thì bé tí ti thôi, không bằng một tỉnh của nước họ. Một đất nước lớn với hơn 1,3 tỷ người, có một thời kỳ lịch sử lâu dài, những triều đại được dựng thành phim, một nền kinh tế đang đi lên vững mạnh và trong tương lai có thể sẽ vượt lên cả Mỹ. Đối với em, Trung Hoa là một đất nước đáng để chúng ta học hỏi.
Và hôm nay, em thấy gì sau những việc vừa xảy ra, nó khiến em nhớ lại thời kỳ một nghìn năm Trung Quốc đô hộ. Rồi em vẫn luôn tự hỏi, một đất nước to lớn như thế, nay lại muốn to lớn thêm, bằng cách đi xâm chiếm quần đảo nhỏ bé của một đất nước nhỏ bé chúng ta?
Trung Quốc dạy cho em bài học gì? Mạnh được yếu thua, kẻ mạnh bao giờ cũng thắng, cũng được điều mà họ muốn? Nhưng, kẻ mạnh không phải bao giờ cũng là kẻ đúng. Đó là khi chân lý không thuộc về kẻ mạnh. Đó là khi anh khiến đồng bào tôi phải đổ máu ngay tại lãnh thổ đất nước của chúng tôi, bằng những hành động cực kỳ ngang ngược.
Nhưng rồi em, và đồng bào, làm được gì? Nếu có chiến tranh, chúng ta có giành lại được? Khi kinh tế Trung Quốc không ngừng phát triển, chúng ta lại càng yếu hơn, vì tham nhũng, vì lạm phát, những điều chúng ta nhìn thấy hàng ngày: kẹt xe, cướp bóc, đánh nhau, giới trẻ thác loạn, giáo viên hành hung học trò... Nó khiến không ít người buột miệng thốt lên đất nước đã suy thoái, đất nước đang đi xuống, đất nước.. thối nát...
Em không buồn khi sống trong một đất nước yếu đuối, nhưng em buồn khi bản thân không thể làm gì cho đất nước mình mạnh lên..
Để rồi hôm qua Hoàng Sa bị lấy mất, hôm nay Trường Sa cũng đổi tên, rồi liệu ngày mai Việt Nam có còn thấy trong bản đồ thế giới?
Kí tên :
Gà yêu nước
===========

Quốc Vụ Viện Trung Quốc vừa phê chuẩn việc thành lập thành phố hành chính cấp huyện Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam để trực tiếp quản lý ba quần đảo: Hoàng Sa, Trung Sa và Trường Sa (Trung Quốc gọi là Tây Sa, Trung Sa và Nam Sa).
Chúng ta nên hỏi chúng ta thôi. Người ta quan tâm đến Vàng Anh vì Vàng Anh được lên báo, còn nỗi đau Hoàng Sa thì buộc phải câm nín, không một tờ báo nào được nói đến. Vì mối quan hệ bang giao, như ngàn đời nay cha ông ta vẫn phải chịu cái "ách" của bọn "xì thẩu".
Nhưng Vàng Anh, một hai năm sau người ta sẽ quên mất, còn Hoàng Sa 33 năm rồi và nhiều lần 33 năm nữa chắc rằng rất nhiều người Việt Nam sẽ không quên.

Xấu hổ quá! Có lẽ từ nay mình cũng nên gác bút đi cho rồi...