Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Tỉnh táo và bất lực

Bất lực được định nghĩa như là một người không còn sức lực nữa, nhưng sức lực ở đây hiểu theo nghĩa tinh thần chứ không phải là cơ bắp. Thế nhưng giữa cái tinh thần, tức cái tư duy của con người, với cái cơ bắp thì thiết nghĩ nó cũng chẳng xa xôi gì lắm. Nhiều khi dùng cái cơ bắp hỗ trợ cho tinh thần mà cũng có khi dùng tinh thần để điều khiển cái cơ bắp.
Nguyễn Văn Trỗi ngày xưa trước khi ra trường bắn cũng phải dùng cái cơ bắp nơi cổ để ngẩng đầu nhìn thẳng kêu lên Việt Nam muôn năm, nghĩa là dùng cơ bắp để tỏ chí khí, tức là năng lực tinh thần, dẫu cho cái chết cũng không lay chuyển được. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn trước khi lên đường phá Nguyên Mông cũng dùng cơ bắp vung gươm lên chỉ tay vào sông Hóa mà thề rằng không thắng giặc không quay về. Nguyễn Thành Trung cũng đã dùng sức lực của đôi tay, điều khiển chiếc F5 tấn công Dinh Độc Lập... Tóm lại, khi người ta biết dùng sức lực của cơ bắp để tỏ rõ sức mạnh tinh thần thì những việc ấy vô cùng cao cả và rạng danh mãi về sau.
Nhưng nếu khi con người ta lại dùng ngược lại, tức là dùng tư duy tìm đủ mọi cách để đưa cơ bắp, đưa sức mạnh ra mà đối phó với kẻ yếu sức hơn, thì đó lại là một sự bất lực vậy. Cho dù sức lực của anh đang rất mạnh, nhưng anh chỉ biết dùng sức để áp chế kẻ khác, điều đó chứng tỏ anh đã bất lực, anh không có đủ sức mạnh tinh thần mà lý luận với họ. Theo tôi, đó không chỉ là bất lực mà là hèn. Thuở nhỏ tôi cũng đã có nhiều lần bị những thằng to con hơn đánh cho bầm mình mà tôi chỉ đánh lại được mấy đấm thôi, song tôi không cho mình hèn, vì tôi đã biết đối đầu với kẻ mạnh, còn thằng kia rõ ràng nó đánh tôi nhiều hơn, nhưng nó hèn vì dùng sức mạnh áp chế kẻ yếu hơn nó là vậy.
Trong những ngày qua, các blogger đã cho mọi người thấy rõ sức mạnh tinh thần của mình, không còn miệt mài chơi game hoặc chát chít mà họ đã biết tỏ rõ ý chí khi đất nước bị cường quốc lăm le chiếm đoạt. Tôi gọi đúng từ ngữ là chỉ lăm le thôi vì Nhà nước chúng ta cũng không dại gì mà nóng nảy rồi buông xuôi, vẫn đang cố gắng chiến đấu trên mặt trận ngoại giao chứ chưa đến nỗi nước mất nhà tan như một số blogger đã cường điệu quá mức.
Tôi vốn không thích biểu tình, nói đúng hơn là vì không thể biểu tình được cho nên không thích, vả lại tôi chỉ là một cư dân trong một thị trấn nhỏ xa xôi nên làm gì có điều kiện đi đây đó để biểu tình, hay là để tụ tập đông người như ai đó đã nói. Tôi không thích biểu tình, nhưng tôi tôn trọng họ. Bởi vì họ cam đảm dám để cho mật vụ chìm nổi dí camera quay sát mặt mình mà không ngại ngần gì, đơn giản chỉ vì họ trong sáng, có phải tội phạm đâu mà sợ, họ chỉ muốn nói lên những lời người trẻ về hiện tình đất nước chứ không bạo động hoặc lăm le phá rối đất nước. Do vậy mà tôi coi khinh một số ông chủ truyền thông lớn không dám nhìn nhận sự thật, lại còn vu cho là bè lũ phản động này nọ giật dây các em sinh viên. Xin thưa với quý anh, Quý anh ghi hình nhẵn mặt những người biểu tình ra cả rồi đấy. Chính quyền anh giữ, guồng máy mật vụ an ninh anh nắm, nếu có kẻ nào phản động trong đám biểu tình của Việt Tân Việt Cựu gì đó xin anh lôi ra ánh sáng cho bà con nhờ với, mà chính anh cũng nhờ nữa vì đã lập nên chiến công vạch mặt kẻ phản động trong đám biểu tình. Tôi đang chờ mà hơn 1 tuần rồi vẫn chưa thấy công an đưa ra bằng chứng là anh A, chị B, thằng C, con D nào do bọn phản động cài vào đám biểu tình. Thế mà anh lại ra cả một bản thông báo vu vơ là bọn phản động thế lực thù địch này nọ tổ chức tuần hành biểu tình phá rối. Một lời nói nhất là của những người "kẻ cả" thì cần phải có trọng lượng mới xứng là một lời nói, còn không thì đó chỉ là những lời than vãn vu vơ, để lộ ra điểm yếu của mình, cho dù sức mạnh mình đang nắm giữ.
Tôi cũng hiểu tình hình Hoàng Sa - Trường Sa cũng chưa đến nỗi bi quan hoặc bi lụy quá mức mà chúng ta phải đưa ra cả một guồng máy mà chống đỡ, mà bày binh bố trận để tìm cách dẹp không cho các em sinh viên nói lên tiếng nói chân thực của mình. Khi mình cấm người ta nói chính là mình đã bất lực rồi đấy. Đồng ý rằng, những chuyện biểu tình tụ tập như thế này rất nhạy cảm, dễ bị kẻ thù phản động chi phối, nhưng các em sinh viên cũng chẳng phải ngu. Các em đến tụ tập biểu tình có nhận được lương của ai đâu, tiền của ai đâu? Thậm chí kêu gào khản cổ khát nước ai đó mua cho mấy thùng nước lọc mà các anh cũng chận lại không cho mang vào. Tối thấy điều này coi không được khi chúng ta cũng đều là da vàng máu đỏ như nhau, thịt xương một Mẹ Âu Cơ mà ra, nay các em có chống Đảng chống Nhà Nước đâu mà tập trung dàn trận chận lại ghê thế? Tôi thấy cách hành xử như hôm 09/12 vừa rồi rất có tình có lý. Hãy để cho mọi người nói, trình bày hết quan điểm của mình, sau đó vào bên trong Nhà Văn Hóa, quan chức và các em đối thoại với nhau để sự thật được phơi bày ra. Điều đó quá tốt và quý vị đã tạo được niềm tin nơi các em, là chỗ dựa của thế hệ trẻ, còn nếu anh quật lại, đưa sức mạnh ra thì chứng tỏ anh là kẻ yếu chứ không phải kẻ mạnh đâu. Thường thì kẻ yếu phải dùng uy quyền ra để thống trị chứ nếu anh mạnh thực sự thì chắc chắn không cần phải nói hoặc trưng ra, người ta cũng vẫn phải kiêng nể sức mạnh mà anh đang có.
Nhưng những ngày vừa qua, những gì tôi thấy, những điều tôi nghe, những thứ tôi đọc đã tạo cho tôi biết bao điều thất vọng, và trong sự thất vọng cùng cực đó rõ ràng là tôi cũng bất lực, bất lực như những người khác còn biết quan tâm đến đôi chút thế sự, chứ không phải như những blogger hết sức vô cảm đến độ hỏi chuyện Hoàng Sa Trường Sa mà họ không biết, họ mãi kể về những cuộc tình bâng quơ và đưa ra những lời chào giật gân, những phần thưởng rẻ tiền để câu một con số page view nào đó giữa lúc cộng đồng blogger đang nóng lên từng ngày, tôi cũng không buồn vì đó là quyền của mỗi người. Tất nhiên anh hay chị có quyền thích hay không thích nói chuyện chính trị hoặc bàn chuyện chính trị, nhưng rõ ràng nhà kế bên anh đang cháy mà anh không quan tâm hoặc không biết thì trái tim anh lạnh mất rồi. Thực sự thì chẳng ai thích chuyện chính trị cả, chính ngay tôi cũng vậy, vì đây là vấn đề khá nhạy cảm, ai cũng muốn mình ở yên chứ không muốn bị quấy rầy bằng những cuộc bắt bớ, hỏi cung vô bổ, nhưng dù không thích, chúng ta cũng cần nên có "một con mắt để nhìn" và cũng có thể nên có "một con mắt để khóc" như bao người, chứ hoàn toàn đứng bên ngoài cuộc, dửng dưng đã đành mà lại cuốn theo những chuyện tình vu vơ câu khách thì thiết nghĩ làm blogger để làm chi? viết blog để làm gì nhỉ?
Đã là người, và nhất là một blogger thì không ai muốn mình trở thành một người vô cảm, nhưng không cần phải biểu lộ quá đà mà cần phải biết tỉnh táo trong mọi việc. Biết rằng khi xem những hình ảnh như dưới đây thì có thể bạn khó mà tỉnh táo cho được, những áp-phích hình người chiến sĩ Trường Sa oai hùng đứng đầu cột mốc để gìn giữ biên cương thế mà bị một anh cảnh sát cơ động nào đó thu gom như thế này đây! Mà trên cái áp-phích đó có gì phản động đâu chứ? Chỉ đòi giữ vững hải đảo quê hương Việt, chỉ đòi cho tổ quốc được nguyên vẹn dù cho bị áp lực của bất cứ một cường quốc nào đi nữa. Ý chí của các em có gì là sai? Những dòng chữ trên áo các em có gì là quấy? Cái anh cảnh sát cơ động kia là người Việt hay người Trung Quốc vậy nhỉ? Các em có manh động hay bạo lực gì đâu? Xem hình thì tôi thấy rất nhiều em đưa hai tay lên đầu ý muốn nói rằng chúng tôi không bạo động, chúng tôi ôn hòa, thế mà chúng tôi đi đến nơi này, đi đến nơi kia không được sao? Cái quyền đi đứng của mỗi con người ghi rõ trong hiến pháp để đâu cả rồi?
Ngày xưa lúc chúng tôi còn là sinh viên, chúng tôi biểu tình chống Nguyễn Văn Thiệu, ông ta là Tổng thống đấy, nhưng chúng tôi vẫn dám vạch đủ 6 điều tham nhũng của ông ta ra mà nói, mà tranh đấu cho lẽ phải, cho công bằng, cho dân chủ. Thậm chí chúng tôi còn bạo động dùng cả bom xăng, gậy gộc, đất đá nữa thì sao? Ngày nay các em sinh viên chỉ tuần hành trong ôn hòa, thế mà chính quyền lại huy động một lực lượng hùng hậu chốt chặn mọi ngả đường y như chiến tranh sắp xảy ra, lại đem cả máy phá sóng điện thoại để cô lập các em, nào là công an, cảnh sát, dân quân, bảo vệ dàn vòng cung để cô lập những người trẻ, những trái tim hừng hực sức sống. Các em sinh viên này làm điều gì sai quấy nhỉ? Tên phản động A, B, C nào giật dây các em? thuê tiền các em làm chuyện này thì xin nhà cầm quyền hãy vạch ra cho mọi người biết đi, truy tố những tên phản quốc ấy đi. Đừng để khách nước ngoài nhìn thấy cái cảnh "gà cùng một mẹ đá nhau" như thế này họ cười cho thúi mũi đi. Dùng vũ lực và các phương tiện hiện đại để ngăn chặn biểu tình ư? Hoàn toàn sai lầm vì anh sẽ làm trái tim họ nóng hơn trước, kích động hơn trước, và đó là đủ chứng tỏ sự bất lực của anh. Anh có thể ngăn được "dòng người" cuồn cuộn, nhưng anh không thể ngăn được "lòng người" đang sục sôi, nhất là những trái tim sinh viên đầy nhiệt huyết, vì đó là chân lý.
Biết đâu về sau này, có thể đoàn tuần hành sẽ đem những bích chương biểu ngữ ca ngợi tổ quốc, thậm chí có thể mang cả hình Bác Hồ theo, thử hỏi anh cảnh sát cơ động ở hình trên có dám tịch thu gom lại một bó như thế không? Không trả lời được câu hỏi này thì chứng tỏ là anh bất lực rồi, mà tôi thì lại muốn mình có một nhà nước vững mạnh chứ không phải bất lực, vững mạnh từ gốc chứ không phải dùng sức mạnh để răn đe người dân.
Vậy thì thiết nghĩ chuyện có khó gì đâu. Ta chỉ cần một chút tỉnh táo để giải quyết thôi mà. Chuyện các em biểu tình nói lên tiếng nói của mình, cứ để các em tự phát, chúng ta há chẳng dạy các em yêu nước, các em hành động theo lẽ phải đó sao? Lẽ phải đây không phải chúng ta bắt mọi người cái này là đúng cái này là sai, mà lẽ phải đây chính là những suy nghĩ thực của người trẻ trên chính tương lai của họ, mà tương lai của người trẻ chính là tương lai của dân tộc. Không phải ông quan chức nào đó bảo rằng điều này đúng là toàn dân phải nghe theo, điều này sai là toàn dân phải né tránh. Một xã hội dân chủ mà chúng ta hằng hướng tới chính là một xã hội mà người dân biết nói lên suy nghĩ của mình, có thể nó khác với nhà cầm quyền, nhưng chúng ta tôn trọng vì đó là dân chủ. Nếu các em biểu tình bạo động, điều ấy các em sai hoàn toàn, nhưng nếu các em biểu tình trong ôn hòa, cứ để các em nói. Các em là sinh viên, là trí thức, là rường cột nước nhà. Chúng ta đã từng dạy các em không nên trở thành kẻ khiếp nhược thì chúng ta hãy để các em tỏ rõ chí khí của mình. Có thể bọn phản động nước ngoài sẽ nhân những cơ hội này mà rung đùi vỗ tay, nhưng chúng ta không sợ, vì những gì chúng ta đang làm, những gì chúng ta đang gìn giữ, rõ ràng là chúng ta đang phát huy dân chủ, điều mà một quốc gia nào cũng phải mơ ước. Thử hỏi xem, chúng ta có ngăn cấm được anh em sinh viên không? Lỡ ra hàng tuần và có thể hàng ngày các em đều xuống đường tuần hành như thế rồi chúng ta cứ huy động lực lượng ra trấn áp mãi được à? Hay là chúng ta dùng phương cách chụp mũ bắt bớ để làm nhụt chí các em ư? Đó là hạ sách, và những sách lược như thế ngày nay lỗi thời rồi. Tôi tin lãnh đạo của chúng ta đủ tỉnh táo để giải quyết vấn đề này bằng cả trái tim và khối óc khôn ngoan.
Qua entry này, tôi cũng kêu gọi các bạn sinh viên không cần phải biểu tình làm chi nữa, không nên để sự việc đi quá xa mà đánh mất ý hướng ban đầu là giới trẻ được quyền nói lên tiếng nói của mình. Các bạn đã nói và xin hãy chờ các cấp lãnh đạo sẽ có câu trả lời. Tôi cũng kêu gọi các nhà lãnh đạo chúng ta hãy nói lên tiếng nói của mình gởi đến các bạn trẻ, ngoại giao ta vẫn ngoại giao, nhưng không thể "cả vú lấp miệng em" được. Chúng ta đã dạy các em chí khí quật cường, chúng ta đã dạy các em trách nhiệm với tổ quốc, chúng ta còn dạy các em rất nhiều bài học cao quý khác để xứng đáng là một con người Việt Nam, thì nay chúng ta cũng hãy để cho con người Việt Nam ấy biết thở, biết nói, biết đi. Chắc chắn các vị không muốn anh em sinh viên như những ông phỗng đá, thì xin hãy dùng những lời nói của mình, những tuyên bố của mình về chủ quyền đất nước một cách hợp lý và tự trọng, chắc chắn nhưng điều ấy sẽ như những hơi thở sống động vào tâm hồn thanh niên Việt, và điều ấy sẽ có lợi cho đất nước hơn là biểu tình và bày binh bố trận để chống biểu tình. Khi anh còn biết đối thoại, chứng tỏ anh còn có sức mạnh. Còn khi anh dùng sức mạnh để áp chế kẻ khác thì chứng tỏ anh đã tự nhận mình bất lực rồi. Điều đó tôi không hề muốn chút nào.
Trên đây chỉ là những trải nghiệm bản thân qua bao thăng trầm thời cuộc mà tôi đã cảm nhận. Xin đừng ai copy mang đi nơi khác với mục đích xấu và cay cú nhé, vì bao giờ tôi cũng vẫn muốn mình mãi mãi là Chú già vui tính trên blog mà thôi.

2 nhận xét:

  1. Chào bác Lân! Bác viết mạch lạc và thuyết phục quá đi mất! Đúng là chính quyền trong chuyện này thể hiện sự BẤT LỰC mất rồi. Người ngay nói điều phải bị các ông "chống phá" mất rồi! Cứ nhắc đến chuyện này là cháu thấy cực kỳ bất mãn với chính quyền! Nếu như cái chính quyền này dám can đảm tổ chức một đợt bỏ phiếu chống hay ủng hộ họ thì cháu kiên quyết bỏ phiếu chống!
    Dù sao đi nữa, cháu thật lòng phục bác Lân thật đấy, lời lẽ và cách hành văn mạch lạc, blog lại đẹp nữa! Bác cho cháu xin source của blog bác được không ạ ? Cháu không nghĩ là sẽ copy toàn bộ đâu, nhưng vì thấy đẹp quá nên không kềm lòng được. ^^

    Trả lờiXóa
  2. Source của blog có gì đâu cháu? Nó chỉ là template của blogger mà, chỉ chỉnh sửa một tí về hình background và hình title lại thôi mà!
    :)

    Trả lờiXóa

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.