Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Nỗi lòng

Hôm nay bỗng dưng thích viết blóc, mặc dù đang trong thời gian cai nghiện, cai nghiện để mà làm việc, cai nghiện để mà sống, cai nghiện để mà kiếm cơm... và cai nghiện cũng là để có điều kiện và thời gian để nghiện tiếp, mặc dù hôm nay blóc cuối tuần vắng như chùa bà đanh, nhưng không sao, mình viết cho mình, mình viết để trải nghiệm cho chính mình là được, ai đọc thì cám ơn, không đọc cũng chẳng sao, vì đây là nỗi lòng của mình mà, có sao đâu?!
Ờ, mà cũng có sao đâu nhỉ?! Tôi thì cũng chẳng quan tâm đến Page view là bao nhiêu, thỉnh thoảng có cháu nào đấy bảo rằng bố già ơi, cái PV của bố già sắp tới số này số này... thế thì cũng chẳng sao, điều tôi thích nhất là hôm nào đấy một cháu nhỏ gởi private message cho tôi bảo rằng Cám ơn bố, nhờ bố mà con đã vượt qua cái này... cái nọ... để con biết yêu đời hơn, biết quý trọng những gì chung quanh mình hơn... Thú thật là tôi thích lắm! Tôi cũng rất thích khi cháu nào đấy lại gởi PM nói chuyện riêng của mình và muốn mình có một lời khuyên nào đấy, thú thực thì tôi cũng chẳng hay ho gì, nhưng những gì mình cảm nhận nó vừa thăng hoa vừa xót xa, mình kể ra bọn trẻ nó thấy nó là mới là hay, thế là mình có cảm nghĩ là mình đã giúp được ai đó chia sẻ niềm vui, thế là đủ, hơn cả một phần thưởng nữa đấy.
Thỉnh thoảng tôi cũng thích giúp vui bà con trong xóm bằng những bài viết, những từ ngữ hơi lí lắc một tí cho vui cửa vui nhà, thiết nghĩ chẳng hại ai, chẳng động đến nồi cơm của ai, thế là mình đã tìm được niềm vui, cho dù nó bé tí xíu, nhưng bé cách nào thì nó cũng là niềm vui chứ chẳng phải là nỗi buồn là được, phải không nhỉ?
Thời gian gần đây, trên blog xuất hiện nhiều khuynh hướng mới, lúc thì chính trị, lúc thì cay cú vì lối giải quyết của một quan chức nào đó, lúc thì tuyệt vọng trong tình yêu đến nỗi buông xuôi, thì bỗng dưng trong tâm trí tôi lại bừng lên một niềm tin mới, tin rằng chúng ta có thể xây dựng những điều tốt đẹp ở đời mà không cần phải đầu tư nhiều, chỉ biết góp ý, khuyên can, chia sẻ, thế mà giá trị của những việc ấy thật vô bờ, chân thực đến nỗi chúng ta có bỏ tiền ra cũng không mua được, và đó chính là cái quý giá nhất của cuộc đời...
Cũng như hôm nay, một tối thứ bảy, tôi vẫn viết những dòng này mà không biết có ai quan tâm commment lại, tôi không buồn, vì tôi nói ra những nỗi lòng của tôi, trong một đêm vắng người... không sao cả, khi con người ta còn có thể nói được, là con người ta còn biết thở, mà biết thở thì sự sống vẫn còn hiện diện đâu đó. Biết rằng ta vẫn còn đang sống, có thể là sống vì mọi người, thế cũng đủ là vui rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.