Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Sướng bở hơi tai...

Tối nay mệt không thể tưởng. Công việc vẽ truyện đã ngập mặt phải xong trước Tết để giao cho NXB, Giáo xứ lại tổ chức Lễ làm phép viên đá xây dựng Thánh đường vào tuần tới làm mình phải đi tập hát cho ca đoàn muốn kiệt cả sức lực, chưa đâu ra đâu thì lại có một đôi đến xin hát lễ cưới vào ngày mai. Trời ơi là Trời! Có thể điên lên được! Cưới hỏi giờ này làm chi vậy nè? Sao không chọn ngày khác cho tui thở một chút. Tui thì không sao, tập hát cách mấy cũng được, một ngày hát ba lễ cũng được, chỉ lo cho mấy đứa ca viên nó có siêng năng gì đâu, toàn là hát lễ sớm lúc 4h30 sáng thì có chết không chứ? Mấy đứa thanh niên trẻ mỏ nó mê ăn mê chơi nên 4 giờ sáng thì được mấy đứa mò dậy mà đi hát lễ đây? Vừa lo vừa bực có thể điên lên được! Mới tập hát về rồi lại ngồi vào bàn vẽ đến giờ này đây, mười một giờ đêm rồi, ngủ không được nên bày ra viết cái entry này cho đỡ tức. Sao mà ai nấy thảnh thơi thơ túi rượu bầu thế mà cái thằng chú già tui lại túi bụi việc vàn vây bọc như thế này hở trời, rồi tí nữa vô chợp mắt được chút xíu, 4 giờ sáng mai lại phải đi hát lễ cưới, chắc hát trong nước mắt quá! Tức muốn khóc luôn ấy mà!
Nói lại chuyện hồi nãy. Tập hát về đang muốn điên lên thì tể tướng hỏi han sao mà bực bội thế hả chàng? Tui chỉ biết muốn... khóc cho đỡ tức tối nhưng bà ấy lại bảo: Bực làm chi anh ơi, mình mệt nhưng Chúa ban ơn cho mình bù lại rồi. Tui lại muốn điên lên: Dạ lạy Chúa, thưa Chúa, nhưng con điên lên được Chúa à! Giờ này mà cưới với hỏi làm con thở không ra hơi. Tể tướng liền chặn lời lại ngay: Ơ hay, chuyện cưới hỏi là chuyện của người ta, em đã nói rồi mà, hy sinh đi anh ơi, hy sinh đi anh ơi... - Được rồi, thưa em, anh hy sinh đây, hy sinh đây, hy sinh cho con cái chứ gì? Đúng ý quá nên Tể tướng lại hăng lên: Chứ còn gì nữa, Mình được ơn quá đi mà, thằng cả mới được nhận vào dạy ở trường đại học nhé, thằng thứ nhì sắp chuyển sang Cty khác ngon hơn nhé, con dâu mới nhận việc mới nhé, con gái mới được thăng lên leader nhé! Anh thấy chưa? Lo mà hy sinh đi, lo mà đền tội đi! Cái thằng tui lại muốn điên lên lần nữa vì mình có tội chi mà đền hoài rứa? Có chứ! Tội có mấy đứa con... dễ thương chưa? Bà ấy bảo thế. Vậy là mình câm như thóc. Hình như tể tướng nói đúng, chợt nhớ hồi chiều thằng thứ nhì nó khoe tối nay P mới được thăng lên leader nên dẫn cả mấy anh em trong nhà đi ăn, nó bảo ba sung sướng chưa? mình liền hỏi lại sung sướng cái gì hử? Tụi con được đi ăn để ba mẹ cu rú ở đây mà sung sướng gì? Nó lại bảo: Sung sướng vì ba mẹ đang thấy tụi con sung sướng nè! Hihi...
Ơ... Hình như nó nói đúng quá! Thôi thì mình đành phải làm hòn đá lặng câm vậy, lặng câm để thưởng thức cái sung sướng đang nhè nhẹ len vào lòng thì phải?! Thôi thì cố hết bực, nhấn post cái entry này lên rồi đi ngủ thôi... Hình như là cũng hết mệt rồi... Hừ hừ... Gừ gừ... Vậy đó, người ta thì mệt bở hơi tai, còn thằng chú già tui thì lại sướng bở hơi tai là thế! Hic...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.