Thứ Ba, 8 tháng 1, 2008

Nồng nàn

Thấy bài thơ của con gái mình hay quá nên mạn phép nó xin copy đưa về đây vậy. Mèo khen mèo dài đuôi mà.
(Trích từ blog của Minh Phúc http://minhphuc.wordpress.com)

Xin lỗi!...

Em đã cắt
Kỷ niệm thành từng vệt đỏ đen
thổi cho bay đi theo gió
vô cớ

Em đã cắt
Những cơn mưa
thành những vệt nước
nhỏ long tong trong những buổi tối một mình

Em đã cắt
Những cơn gió
thổi vụng về loanh quanh
trong những buổi bình minh không tỉnh dậy

Em đã cắt
chính nỗi đau
văng tung tóe trên nụ cười giả lả
trên sung sướng vờ
để những giọt nước mắt
chẳng có dịp chảy ra
buồn bã

Em đã cắt tất cả
thành một đống hổ lốn dồn vào anh
và anh
gục ngã...

Ta cũng đã cắt
nỗi đau của mình
quăng vào thiên hạ,
để xin một một chút sẻ chia.
Nhưng đám đông chỉ là những tảng băng lạnh giá,
nên nỗi đau dội ngược vào ta
đau hơn trước!

(khổ thơ cuối này là của Bố Già Papi mới thêm vào sau. Xin lỗi con gái)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.