Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Được bạn dân thương

Khi ta thương yêu ai, chắc hẳn ta sẽ lo lắng chăm sóc cho người ấy dữ lắm, muốn cho người ấy những điều tốt đẹp và đừng bao giờ gặp chuyện chẳng may nào đưa đến. Tui cũng rứa. Hôm qua "hên" thiệt đó, lên Sài Gòn công tác như mọi bận, có điều lần này ngoài mọi người thương, các con thương, tui lại được thêm "bạn dân" thương. Bạn dân là ai thì chắc mọi người cũng biết rồi, các chú Cảnh sát giao thông đó, gọi bằng bạn dân vì các chú hiền và dễ thương ghê, lại có tinh thần trách nhiệm với công việc nữa. Trời nắng nôi mà vẫn phải đứng ngoài đường, tay thì cứ đưa lên đưa xuống không biết mỏi chỉ trỏ xe này tới xe khác để kiếm thu nhập cho nhà nước, cho ngân sách quốc gia. Mà nói ngay, gọi bằng bạn dân là phải rồi, vì lúc nào họ cũng kè kè bên dân, có khi núp đâu đó mà mình hổng hay, đứng sau lưng mình mà mình hổng biết, lo lắng chăm sóc cho mình từng chút một, không thương sao được? Không yêu mến sao được?
Chuyện hôm qua là như vầy, từ cái ngã tư Hàng Xanh vào Thành phố, đường sá rộng thênh thang tha hồ mà chạy. Cái thằng Papi tui hôm qua xách cái môtô của anh con trai mới tặng lên Xìgòn mà. Ơ, mà tui là Vua chấp hành luật giao thông à nghen! Bằng lái tui có từ hồi Công An cấp lận chứ không phải như bây giờ do bên Giao Thông Vận Tải cấp đâu nhé! Nón bảo hiểm thì đội đến cái thứ tư, từ hồi chưa ai thèm đội và cũng chưa có luật buộc phải đội, thế mà Papi tui đội từ hồi não hồi nào, vô nhà cũng đội, thậm chí có khi đi bộ cũng đội, vì ai dám bảo người đi bộ không bị xe tông nào? Bị hoài ấy chớ, mình đội cho chắc ăn, nói như cháu Xì Trum gì gì đó bảo, có cái nón bảo hiểm trên đầu, lỡ may ai đụng mình tan nát tấm thân thì "óc vít" vẫn còn nguyên trong nón cho nó đẹp! Về chầu ông bà cũng cần phải đẹp chớ! Cái tật tui hễ nói là hay dài dòng là vậy. Mình là gương mẫu trong việc giao thông, thế mà hôm qua đang tơn tơn trên xe mới với tốc độ vừa phải, lả lướt với phố xá Sài Gòn, từ Hàng Xanh vô Thành phố thì ta cứ từ từ đi theo đường dưới, còn đường trên thì dành cho ô tô rồi, có dám leo lên đường trên mà chạy đâu. Đang nhẹ nhàng lả lướt với mọi người, thấy mấy anh "bạn dân" đứng phía trước, mình cũng có gì đâu mà sợ, cứ việc bình thản mà đi, ngờ đâu khi gần tới thì bạn dân liền nhắm vào tôi đưa gậy chỉ thẳng! Oái! Mình phạm tội gì vậy cà? Thế là giảm tốc độ tấp vào lề, cứ ngoái ngoái đầu quay lại nhìn bạn dân thầm hỏi bạn ơi, có phải bạn kêu tui không? Thế là bạn nổ máy chạy tới kêu tui liền, thương tui lắm mà. Tui liền chống xe và từ từ gỡ nón thì bạn dân liền âu yếm đến trước mặt chào cái cụp, nói cái gì thì ai cũng biết rồi. Tui vội móc bằng lái và cà vẹc xe ra thì bạn dân cầm chặt lấy 2 cái của quý ấy ngay, bảo rằng tui vi phạm luật giao thông, chạy lấn tuyến của ô tô, tui bảo ô tô chạy đường trên mà, mà anh nhìn kìa, phía trên cũng chẳng có chiếc nào, đường trên lúc nào cũng trống trơn, bạn liền bảo ô tô chạy cả đường dưới nữa, không xem cái bảng chia tuyến ở đầu đường à? Thú thực thì tui không xem thiệt, thấy ai chạy thì mình chạy, có biết là phía dưới cũng là tuyến của ô tô đâu? tuyến ô tô nhưng có thấy chiếc nào đâu? không tin bạn ra xem thi thoảng mới có lấy 1 chiếc, còn nó chạy đường trên cho khỏe chớ chạy đường dưới làm gì cho chật? Bạn dân bảo vì lo cho tính mạng của tui nên phải phạt 90 nghìn, tui nói Ủa sao tui chạy chung với một lô lốc người ngay vị trí đó mà sao anh chỉ phạt tui thôi, bạn bảo đó không phải chuyện của tui, tui vi phạm thì họ phạt, thế thôi! Bảo muốn đóng tiền phạt bây giờ hay là về trạm đóng? Lạy Trời, cho tui đóng bây giờ là phước quá rồi, để tui còn đi nộp bản thảo cho Nhà Xuất Bản cho kịp lĩnh lương, để tui còn đi nhận kịch bản mới, để tui còn đi mua cái máy in mới, biết bao nhiêu là việc, do vậy nên xin đóng tiền phạt tại chỗ là phước ba đời cho tui rồi. May mà cái ông ra luật hôm đó mát trời nên chỉ ghi 90 nghìn cho cái tội này, chứ luật mà ghi 900 nghìn thì tui cũng phải è cổ ra đóng ngay thôi, bạn dân mà giam cái xế cưng của con trai tui tặng ít bữa chắc có nước tui đi ăn mày. Do vậy mà cám ơn bạn dân đã lo lắng cho tui nhé, sợ tui bị ô tô tông nguy hiểm đến tính mạng, thương ơi là thương! Sao mà thương bạn dân thế?
Chỉ tiếc rằng, giá như bạn dân đứng ở đầu đường ngay cái bảng phân tuyến thì chắc ai cũng để ý mà nhìn cái bảng, chạy đúng tuyến cho khỏi phạm lỗi lấn tuyến, chứ đứng lấp ló ở góc đó để nhào ra phạt thì tụi tui hết đường né. Ờ, mà cũng nhờ vậy mà ngân sách quốc gia có thêm tí tiền còm. Cũng xin nói thêm là Papi tui nộp phạt giao thông đây là lần đầu tiên. Nói lần đầu tiên thì cũng không phải lắm, vì cách đây gần hai chục năm thì cũng được bạn dân thương hỏi thăm cái bằng lái môtô, hồi đó trúng ngay ngày tui đi nhận cái bằng lái, chìa cái Giấy hẹn nhận bằng ra năn nỉ một hồi nên bạn dân tha, do vậy mà đây là lần đầu tiên mình hân hạnh đóng góp tiền phạt cho nhà nước, bổn phận công dân mà. Về nhà con nó bảo may mà nó không giam xe ba, nó mà giam thì coi như cái Xúzukì này thành Xú uế luôn. Tui liền nói thì đúng là hên mà. Nhưng thôi, tui biết rồi, kỳ này về treo bảng bán nhà bán cửa, bán hết những gì mình có để mua cái ô tô, vừa oách vừa sang mà tha hồ lả lướt thênh thang, chứ cứ cái kiếp môtô thế này thì sẽ được bạn dân thương hoài à. Mà ngẫm lại Ông bà ta thường nói "thương nhau nên hay làm khổ nhau" đúng quá. Song An Hoàng Ngọc Phách nói trong cuốn Tố Tâm "thương nhau nên phải phụ nhau mà!" cũng đúng quá. Thế thì mai mốt xin bạn dân đừng thương nữa nhé! Cứ việc ghét tui đi, đừng thèm nhìn mặt tui nữa, thấy cái bóng tui thì cứ tránh xa tui đi nhé! Cứ coi như tui là đồ bỏ vậy để cho tui nhờ nghen! Hic!...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.