Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2008

Sự nghiệt ngã trên blog!

Hầu hết những người viết trên blog đều cho rằng, đây là một sân chơi trên net, một diễn đàn trên mạng, hoặc cũng có thể như chúng ta thường gọi: một xóm blog nhỏ trên net. Những tưởng rằng nơi đây chúng ta đều vui chơi bình đẳng, tám thoải mái, vân vân và vân vân... Cái vui cái buồn cái lợi cái hại của blog thì chúng ta đã nói rất nhiều rồi, nhưng hôm nay tôi muốn nói đến cái sự nghiệt ngã trên sân chơi blog này.
Có không nhỉ?
Tôi thấy có đấy. Thứ nhất, không phải ai cũng thật tình tất tần tật với ta đâu. Anh A, chị B, chú C, cô D... có thể hiện hữu trên một khía cạnh nào đó như ta đã từng xem qua một vài tấm ảnh chân dung của họ, ta cũng có thể đoán ra họ nhiều thứ như sắc nét, công việc, mối quan hệ chẳng hạn, nhưng cũng có thể đó chỉ là những tấm ảnh của... người khác chứ không phải của chủ nhân blog ấy, thế thì ta phải biết tin ai đây để tránh phải nhận điều nghiệt ngã lỡ như sự thật không như ta mong muốn? Cũng có thể một nhân vật Z nào đó thậm chí chẳng biết bao nhiêu tuổi, vóc dáng thế nào, công việc ra sao, mặt mũi méo hay tròn vì chưa hề có một tấm ảnh nào, nhưng ta vẫn đặt niềm tin vào kẻ ấy qua cách hành văn, qua ý tứ lời viết, từ đó ta vẫn suy ra được tính cách blogger đó. Đó là niềm tin vào những gì ta đọc được chứ không phải niềm tin vào một con người. Vì biết đâu cái cô Z nhí nhảnh dễ thương này thực ra là một ông già 70 hay là một thằng nhóc nào đó không chừng? Cũng có thể lắm chứ! Lúc đó nghiệt ngã hay không thì biết liền hà!
Bảo rằng không nghiệt ngã ư? Chưa chắc đâu nhé! Hôm nay tôi biết anh A chị B này xinh xắn điển trai, đang làm một công việc ổn định tại Cty này cty kia, công việc có vẻ thoải mái vì tôi biết đương sự dư thời gian để viết blog, bạn bè lại nhiều và lối viết của đương sự rất văn hoa chỉn chu, đó là thấy vậy, nên người xem vào thăm đông lắm, comment cũng nhiều và vui lắm, nhưng nếu mấy ngày nay đương sự bỗng than rằng mình bị mất việc và đang đi lang thang để tìm việc thì bỗng nhiên cái blog ấy vắng khách ngay, không còn nhộn nhịp như trước nữa, sự đời là như thế đấy, nghiệt ngã là như thế đấy. Blog cũng có cân đo đong đếm chứ có khác chi bên ngoài cuộc đời đâu?
Mặt trái và mặt phải của blogger vốn rất gần nhau, nhưng chúng khó xếp chồng lên nhau làm một là vậy, không phải ai cũng mở toang cánh cửa lòng mình cho mọi người vào đâu, vui đó rồi cũng buồn đó chứ chẳng phải ai cũng như ta đâu. Nói thế không phải để chúng ta xếp lòng lại nhìn mọi người bằng một ánh mắt nghi kỵ, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ hiểu rằng, thật giả trên mỗi blogger có những tỷ lệ khác nhau, và chúng ta tin vào một số phần trăm nào đó là đủ, trong số phần trăm ấy có tốt có xấu cũng như sự đời vậy thôi, có nghiệt ngã mới là cuộc đời, chứ bình lặng quá thì cũng nhàm chán thôi là vậy.

2 nhận xét:

  1. Chào chú ! Cháu gọi chú bằng chú là vì chú bằng tuổi với chú ruột của cháu . Hôm nay cháu tình cờ biết đến blog 360 của chú và mò qua tới đây . Chú có rất nhiều bài viết hay và xác thực . Cháu sẽ tranh thủ đọc thêm hết các bài của chú và hy vọng sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích từ chú . Trân trong kính chào chú và chúc chú cùng gia đình 1 tuần lễ vui vẽ , may mắn , hạnh phúc ! Khánh Lam

    Trả lờiXóa
  2. Hương Lan
    Bài "Hoa Xuân và Phạm Duy" chú viết rất hợp. Chú viết về tình hoa, nhạc hoa, hiểu ý hoa thế cháu thấy quý quá.
    Bài "Hoa sen dưới mắt nhà thơ Phùng Quán".Cháu đã biết chút ít về Phùng Quán,và vẫn có ý tìm tòi.Câu chuyện của chú kể khiến cháu bàng hoàng về con người cháu như gặp Tiên.
    Khi viết một nhận xét cháu cũng nhớ lời đề nghị của chú, cố gắng viết đúng chính tả.
    Viết mấy dòng, cháu ngại quá, mà sao chú viết được nhiều?
    Cảm ơn chú

    Trả lờiXóa

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.