Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008

Những gì ta có

Khi người ta có một đứa cháu.
- Ta tìm đến nó khi vui: - Vô mang giày ông nội chở đi chơi mau lên! - Vui lại càng vui hơn: Con thích ăn trái táo kia không? Ông nội mua cho nghen! - Dạ thxích. - Cái này gọi là cái chong chóng, đưa lên thì nó xoay nè, đẹp không? Co chân lên! Không thôi đụng cái máy xe nóng lắm đấy!
- Ta tìm đến nó khi buồn bực: - Alô! Bé D đâu rồi? Thương ông nội không? - Dạ thương ông nội. - Nhớ ông nội không? - Có! - Nói phải có chữ Dạ nữa chớ! - Dạ có nhớ! - Nỗi bực dọc vơi đi... gần hết!
- Ta sẻ chia cùng nó: - Con thích đọc truyện này của ông nội không? - Thích. - Lại vậy nữa? - Dạ thích. - Ừ, phải vậy chứ. - Con thấy trên cái hình này, thằng đó tay cầm con gì? - Dạ con gà. - Rồi hình này, trong cái bao có gì? - Dạ có con gà. - Vậy là nó ăn trộm phải không? - Dạ... - Còn gì sung sướng hơn nhỉ?
- Ta hạnh phúc vì nó: - Reng reng... - Alô! Ông nội ơi, con mới có cái kẹp tóc. - Alô! Ông nội ơi, ba mới mua cho con cuốn truyện màu vàng. - Alô! Ông nội ơi, ba đánh con... huhu - Âm thanh của hạnh phúc là thế.

Đó chính là tài sản của ta. Thứ tài sản vô hình mà ai cũng mơ ước. Không có thứ của cải nào trên đời có thể ví với nó được. Thật đấy!

1 nhận xét:

  1. Hôm nay nghe tin cháu bệnh vì mọc răng phải nghỉ học. Thương quá!

    Trả lờiXóa

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.