Trao đổi thông tin hiện nay đã là chuyện thường ngày phải có. Cái văn hóa "Gởi - Nhận" tự nó đã len vào cuộc sống chúng ta từ lúc nào chẳng xác định được, có lẽ từ ngày công nghệ thông tin liên lạc phát triển nên mọi người có thể giao tiếp với nhau rất dễ dàng bằng điện thoại, bằng net và bằng cả blog (cũng trên net đấy thôi), giá cả ngày càng rẻ nên tạo sự thuận tiện cho mọi người. Nếu vậy thì cần gì để nói nhỉ? Đúng thế, chỉ cần nhấc điện thoại lên là được rồi nhưng ở cái entry này tôi chỉ muốn nêu lên một ý nhỏ thôi, đó là "Hãy trả lời đi! nếu như bạn có thể", dù sao đó cũng là một nét văn hóa, nhỏ nhoi nhưng cần lắm đấy.
Thật vậy, khi bạn nói với ai đó một điều gì, hoặc nhắn tin cho ai về một điều gì đó, chắc chắn bạn sẽ muốn sự phản hồi đến với bạn, có thể là người đó không đồng ý hoặc đồng ý, chứ nếu nói mà người khác cứ lặng thinh thì nản lắm, buồn muốn chết được! Ở đây tôi không nói đến những tin nhắn nhảm nhí mang tính chất quậy phá mà chỉ nói đến những tình huống thông thường thôi. Cũng có thể là bạn nói dở, cũng có thể là bạn nói khi người ta đang bận rộn, cũng có thể bạn nói khi người ta đang bực mình nên chẳng ai quan tâm đến lời bạn nói, đến cái message bạn gởi, hoặc đến cái comment mà bạn vừa post. (Xin lỗi về những từ ngữ tiếng Anh tôi hay đệm vào đây, không phải vì tôi sính tiếng Anh đâu, có biết đâu mà sính! nhưng vì nó quen thuộc quá nên nói vậy cho tiện, chứ tôi chúa ghét ba cái vụ chêm chêm từ ngữ ngoại này).
Tuy vậy tôi cũng xin thưa với ai đó rằng, có thể bạn đang bận rộn, đang bực mình chẳng hạn, nhưng tiếc gì nhỉ? Chắc chắn bạn cũng hiểu rằng vì sao mà người ta gọi đến bạn hay gởi đến bạn một tin nhắn nhỉ? Dĩ nhiên là họ muốn có sự liên thông đối với bạn, cho dù đó là một tin nhắn bâng quơ, chẳng ăn nhập gì đến công việc bạn đang làm, tuy nhiên, khi người ta gởi tin nhắn cho bạn, hoặc người ta post 1 comment trên blog của bạn, thế có nghĩa là người ta đang tạo một mối dây liên kết giữa hai người, mối dây này có thể là tình cảm, có thể là tình người và cũng có thể là nghịch ngợm (dễ thương thôi chứ có hại gì đến ai đâu), thế thì ta tiếc gì mà không reply lại nhỉ? Giá cước 1 tin nhắn nay rẻ như bèo thôi, còn viết trên blog thì đâu có tốn tiền gì, chẳng qua chỉ mất vài giây trả lời thôi mà, một cái mặt cười :D thôi cũng đủ làm ấm lòng người gởi tin đến bạn. Có sao đâu? Có mất mát gì đâu nhỉ? Chẳng có gì hại đến bạn cả. Thế mà nếu bạn reply thì người ta sẽ vui lắm đấy. Thật đó bạn à! Trao đổi niềm vui với người khác, đó cũng chính là văn hóa rồi phải không bạn?
Vậy mà tôi thấy vẫn có người từ chối đấy. Lắm người ra vẻ như mình đang bận ghê lắm nên không thèm trả lời cho ai cả, họ đâu nghĩ rằng phía bên kia người ta đang nóng ruột, đợi nhận được sự hồi âm, cho dù chỉ là một chữ Yes, No hoặc :D do bạn reply về, có mất thời gian chi lắm đâu? Túi tiền của bạn cũng chẳng hao hụt chi lắm đâu, nhẹ nhàng thôi, và ta sẽ tạo niềm vui cho kẻ khác. Thế chẳng đáng quý sao hả bạn?
Nhưng cũng lắm người hình như hơi dư thời gian thì phải, nhắn gởi lung tung, viết comment lung tung, xem qua thì có thể nhận định ra ngay một là họ vô công rỗi nghề, hai là họ đang đánh bóng hình ảnh mình bằng hàng loạt comment vô bổ với những lời lẽ âu yếm trên mức tình cảm không nên nói ra giữa chỗ đông người, đúng ra chỉ riêng nói với hai người mà thôi, tôi thấy nhàm và mang tính lẳng lơ không đáng có. Hãy dành những ngôn từ đó cho những không gian riêng biệt của hai người có lẽ hay hơn chứ theo tôi người nhận nghe vậy cũng không thích đâu. Đối với những tình huống này thì ta không đặt vấn đề là cần phải trả lời nữa vì tự họ đã dư thời gian trả lời rồi phải không?
Vậy nhé! Đừng tiếc nhé! Hãy trả lời khi bạn có thể! Bạn sẽ thấy ánh mắt người nhận sẽ rộn nên niềm vui đấy, và rõ ràng là niềm vui ấy do chính bạn mang lại, nó vô giá đấy bạn ạ!
Thật vậy, khi bạn nói với ai đó một điều gì, hoặc nhắn tin cho ai về một điều gì đó, chắc chắn bạn sẽ muốn sự phản hồi đến với bạn, có thể là người đó không đồng ý hoặc đồng ý, chứ nếu nói mà người khác cứ lặng thinh thì nản lắm, buồn muốn chết được! Ở đây tôi không nói đến những tin nhắn nhảm nhí mang tính chất quậy phá mà chỉ nói đến những tình huống thông thường thôi. Cũng có thể là bạn nói dở, cũng có thể là bạn nói khi người ta đang bận rộn, cũng có thể bạn nói khi người ta đang bực mình nên chẳng ai quan tâm đến lời bạn nói, đến cái message bạn gởi, hoặc đến cái comment mà bạn vừa post. (Xin lỗi về những từ ngữ tiếng Anh tôi hay đệm vào đây, không phải vì tôi sính tiếng Anh đâu, có biết đâu mà sính! nhưng vì nó quen thuộc quá nên nói vậy cho tiện, chứ tôi chúa ghét ba cái vụ chêm chêm từ ngữ ngoại này).
Tuy vậy tôi cũng xin thưa với ai đó rằng, có thể bạn đang bận rộn, đang bực mình chẳng hạn, nhưng tiếc gì nhỉ? Chắc chắn bạn cũng hiểu rằng vì sao mà người ta gọi đến bạn hay gởi đến bạn một tin nhắn nhỉ? Dĩ nhiên là họ muốn có sự liên thông đối với bạn, cho dù đó là một tin nhắn bâng quơ, chẳng ăn nhập gì đến công việc bạn đang làm, tuy nhiên, khi người ta gởi tin nhắn cho bạn, hoặc người ta post 1 comment trên blog của bạn, thế có nghĩa là người ta đang tạo một mối dây liên kết giữa hai người, mối dây này có thể là tình cảm, có thể là tình người và cũng có thể là nghịch ngợm (dễ thương thôi chứ có hại gì đến ai đâu), thế thì ta tiếc gì mà không reply lại nhỉ? Giá cước 1 tin nhắn nay rẻ như bèo thôi, còn viết trên blog thì đâu có tốn tiền gì, chẳng qua chỉ mất vài giây trả lời thôi mà, một cái mặt cười :D thôi cũng đủ làm ấm lòng người gởi tin đến bạn. Có sao đâu? Có mất mát gì đâu nhỉ? Chẳng có gì hại đến bạn cả. Thế mà nếu bạn reply thì người ta sẽ vui lắm đấy. Thật đó bạn à! Trao đổi niềm vui với người khác, đó cũng chính là văn hóa rồi phải không bạn?
Vậy mà tôi thấy vẫn có người từ chối đấy. Lắm người ra vẻ như mình đang bận ghê lắm nên không thèm trả lời cho ai cả, họ đâu nghĩ rằng phía bên kia người ta đang nóng ruột, đợi nhận được sự hồi âm, cho dù chỉ là một chữ Yes, No hoặc :D do bạn reply về, có mất thời gian chi lắm đâu? Túi tiền của bạn cũng chẳng hao hụt chi lắm đâu, nhẹ nhàng thôi, và ta sẽ tạo niềm vui cho kẻ khác. Thế chẳng đáng quý sao hả bạn?
Nhưng cũng lắm người hình như hơi dư thời gian thì phải, nhắn gởi lung tung, viết comment lung tung, xem qua thì có thể nhận định ra ngay một là họ vô công rỗi nghề, hai là họ đang đánh bóng hình ảnh mình bằng hàng loạt comment vô bổ với những lời lẽ âu yếm trên mức tình cảm không nên nói ra giữa chỗ đông người, đúng ra chỉ riêng nói với hai người mà thôi, tôi thấy nhàm và mang tính lẳng lơ không đáng có. Hãy dành những ngôn từ đó cho những không gian riêng biệt của hai người có lẽ hay hơn chứ theo tôi người nhận nghe vậy cũng không thích đâu. Đối với những tình huống này thì ta không đặt vấn đề là cần phải trả lời nữa vì tự họ đã dư thời gian trả lời rồi phải không?
Vậy nhé! Đừng tiếc nhé! Hãy trả lời khi bạn có thể! Bạn sẽ thấy ánh mắt người nhận sẽ rộn nên niềm vui đấy, và rõ ràng là niềm vui ấy do chính bạn mang lại, nó vô giá đấy bạn ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.