Dẫu có muốn níu kéo chờ trông,
Để trong lòng có được phút giây ấm áp!
Để tưởng rằng mình đủ sức xây đắp,
Những ước mơ nhỏ bé tầm thường,
Trên quãng thời gian còn lại mông lung,
Để níu lại chút hư không đã mất.
Cho quá khứ trở về rất thật!
Cho hoang mang lịm tắt cuối trời.
Nhưng rồi... Hỡi bạn của ta ơi!
Hạt sương mai cũng phải đến lúc tan chảy,
Vì thời gian trôi đi không bao giờ trở lại.
Tháng ngày qua mệt mỏi chán chường...
Nhìn lại mình hiện hữu trước gương,
Thấy vô vàn những ưu tư nhăn nhó.
Chúng tạo thành những nếp nhăn gãy đổ,
Trên gương mặt vốn dĩ đã già nua.
Rồi tháng ngày cũng qua...
Một chút buồn vu vơ cho hồn thêm ấm áp.
Khó tìm ra ta giữa đường đời tấp nập!
Ngoảnh mặt lại nhìn chỉ thấy xanh rêu,
Trôi đi theo ánh nắng chiều,
Rồi ta cũng sẽ xanh rêu muộn màng...
TB: Ngẫm lại thấy vừa tiếc mà cũng vừa buồn cho kiếp sống con người. Thời gian cứ thế mà trôi, ta cứ thế mà già đi ngày một nhiều hơn, nhưng tính lại thì thấy mình đã làm cho đời được gì nhỉ? Hưởng thụ thì hưởng thật nhiều thành tựu do kẻ khác mang lại, nào là Internet, điện thoại, phim ảnh, văn chương, giải trí... nhưng ta xét lại thì thấy chính mình cũng chẳng cống hiến cho đời được gì. Càng về già càng thấy lo vì chưa kịp làm gì cả. Lo thật, lo thật đấy! Xanh rêu thật rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.