Những ngày cuối tuần, bất chợt nghe bài hát của Trịnh Công Sơn: Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những bông hoa và những nụ cười. Tôi nhặt gió trời, mời em giữ lấy. Để mắt em cười tựa lá bay... Câu hát làm tôi vừa nôn nao vừa giật mình một thoáng. Ông Nhạc sĩ Họ Trịnh này rất ít khi viết nhạc có đề tài là niềm vui trong đó, hầu như toàn là nỗi buồn, buồn cho quê hương, buồn cho thân phận, cả đến tình yêu cũng buồn luôn, ơ hay, thế mà lại có bài hát này mới lạ! Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui... Được chọn nghĩa là niềm vui cũng khá nhiều, nhiều mới chọn chứ! Thế ra Trịnh Công Sơn còn nhiều niềm vui hơn tôi, tuy rằng lúc nào gặp ông cũng toàn nghe chuyện buồn đau đáu cho thân phận, nhưng đó là chuyện riêng ông, còn entry này tôi muốn nói chuyện riêng tôi.
Mà đúng là mình buồn thiệt, nhìn quanh cô đơn đã đành, nghĩ đến các con thì chim tung cánh bay đi hết cả, bao nhiêu lần mình trách rồi mình hờn, mình dỗi... hóa ra là mình sai! Vì con cái là một thực thể tách rời mà, ta đâu có thể xoay tình cảm hoặc ý nghĩ của chúng theo ý ta được? Cho nên từ lâu nay tôi chấp nhận xoay cái đầu óc mình theo cái hướng này, vì chỉ tin một điều: Ba ơi, chúng con vẫn bên cạnh ba đây! Thế là đủ. Gọi điện về thì vui, không gọi thì cũng cố tập cho mình vui, nhưng sao bài tập này hơi khó nuốt, do vậy mà cứ buồn hoài...
Nghĩ tức quá, bèn vào blast viết một câu cho đỡ chán: Cuối tuần... buồn hiu buồn hắt, chán ngắt chán nghê, buồn thấy mà ghê... Bất chợt nhìn lên các friends mới cập nhật thì thấy cũng chẳng khác gì mình: blog M. thốt lên Chủ nhật buồn, blog P. thì bàn đến nỗi buồn Tâm Như Thủy, blog L. thì Buồn như con chuồn chuồn, blog N. thì Nỗi buồn hoa phượng, mở tiếp thì cũng lại thấy blog N. kêu Buồn chán ơi là chán, blog L. lại gọi Buồn ơi!... Chán quá, mình ƠI lên một tiếng cho rồi, mang danh là Chú Già Vui Tính như tôi mà còn buồn hiu hắt như vậy huống chi là ai? Ngẫm đi nghĩ lại... Ơ hay! Hóa ra tìm niềm vui khó thế sao? Sao ai nấy đều than buồn là do đâu nhỉ?
Nói tìm niềm vui khó thì cũng không đúng lắm, vì tôi thấy có những người dễ dàng thôi nhỉ, chỉ càfê bệt đâu đó đôi chút, tán dóc dăm ba điều, thế là vui như mở hội, nhưng cũng không hiếm những người như tôi, ngồi ca hát đó, càfê đó, thế mà trong lòng cứ thấy dàu dàu như ai đem muối mà xát vào chỗ đau, sao lạ vậy nhỉ? Ngoài đời họ cũng vui vẻ với mình, trên blog ai nấy cũng yêu mến mình, thế thì do đâu mà mình sinh ra trầm cảm như vậy chứ? Nè, lão già Papi! có buồn tình hay điên khùng thì kiếm sợi dây thắt cổ đi cho xong! Nhưng trước khi thắt cổ thì nhớ báo cho mọi người biết để họ đem theo cái dao cắt đứt sợi dây nhé! Hông thôi chết thiệt thì sao? Chết thiệt thì ai ở đây mà nói nhảm cho?
Và thế là tôi bắt đầu quá trình tìm kiếm: Chạy qua cái piano, sao hôm nay tay chân lóng ngóng, lại chẳng ham nghe cái âm thanh dìu dặt dạo nào nữa? Thế là đóng nắp đàn lại. Định vào blog nhưng cũng chẳng vào làm gì, vì ai nấy rên rỉ cuối tuần buồn còn hơn cả mình. Tức quá, phone cho con cái: - Con đang xem lễ ba ơi! Thế là cúp máy. Định đi càfê, nhưng càfê hồi sáng rồi, cũng buồn như chuồn chuồn. Mở nắp chai rượu ra: Chẳng lẽ uống một mình, chửi một mình như anh Chí thì có ra văn vẻ gì. Phone gọi bạn tới chơi: - Vợ tao sắp đẻ! Tao đang chờ đây. Hm! Giờ này mà còn đẻ với điếc! Gọi bạn khác: Ơ hay, hôm nay đang đợi bên sui gia đến nói chuyện! Lại gọi tiếp thêm người khác nữa: - Ơ giờ này mình đang ở SG... Trời ơi là Trời! Ông Nhạc Sĩ ơi! Sao ông giàu niềm vui thế? Được chọn lựa niềm vui này niềm vui kia sướng nhỉ? Còn tôi thì loay hoay lục tìm muốn điên lên mà không có. Sao tôi nghèo thế? nghèo niềm vui thế?
Hm, chẳng lẽ bây giờ ngồi đây mà mếu sao? Thế thì còn ra thể thống gì nữa? Và rồi lại mở máy tính, mở blog, viết những dòng này cho nó hạ hỏa một tí. Phải chăng vui buồn do ở nơi mình? Có ai cho mình vui nổi đâu? Có thể họ sẽ cho nhưng mình có biết nhận hay không? Ừ thì thôi cứ nhận đi vậy, cứ tập dần đi vậy, mai mốt buồn lại kéo vào blog, lại than thở thở than, lại kèo nhèo thân phận, lại cù cưa cù nhằng, rốt cuộc thì cũng lôi tuột vào trong lão già Papi này mà thôi. Hm... Tức thật, thế thì xin mọi người dang ra nhé, để tớ quăng cục buồn đi nơi khác xem sao. Quăng được cục buồn thì mới hy vọng có được cục vui để mà chọn lựa mỗi ngày, như ông Cố Nhạc Sĩ Họ Trịnh kia vậy, phải không nào?
Mà đúng là mình buồn thiệt, nhìn quanh cô đơn đã đành, nghĩ đến các con thì chim tung cánh bay đi hết cả, bao nhiêu lần mình trách rồi mình hờn, mình dỗi... hóa ra là mình sai! Vì con cái là một thực thể tách rời mà, ta đâu có thể xoay tình cảm hoặc ý nghĩ của chúng theo ý ta được? Cho nên từ lâu nay tôi chấp nhận xoay cái đầu óc mình theo cái hướng này, vì chỉ tin một điều: Ba ơi, chúng con vẫn bên cạnh ba đây! Thế là đủ. Gọi điện về thì vui, không gọi thì cũng cố tập cho mình vui, nhưng sao bài tập này hơi khó nuốt, do vậy mà cứ buồn hoài...
Nghĩ tức quá, bèn vào blast viết một câu cho đỡ chán: Cuối tuần... buồn hiu buồn hắt, chán ngắt chán nghê, buồn thấy mà ghê... Bất chợt nhìn lên các friends mới cập nhật thì thấy cũng chẳng khác gì mình: blog M. thốt lên Chủ nhật buồn, blog P. thì bàn đến nỗi buồn Tâm Như Thủy, blog L. thì Buồn như con chuồn chuồn, blog N. thì Nỗi buồn hoa phượng, mở tiếp thì cũng lại thấy blog N. kêu Buồn chán ơi là chán, blog L. lại gọi Buồn ơi!... Chán quá, mình ƠI lên một tiếng cho rồi, mang danh là Chú Già Vui Tính như tôi mà còn buồn hiu hắt như vậy huống chi là ai? Ngẫm đi nghĩ lại... Ơ hay! Hóa ra tìm niềm vui khó thế sao? Sao ai nấy đều than buồn là do đâu nhỉ?
Nói tìm niềm vui khó thì cũng không đúng lắm, vì tôi thấy có những người dễ dàng thôi nhỉ, chỉ càfê bệt đâu đó đôi chút, tán dóc dăm ba điều, thế là vui như mở hội, nhưng cũng không hiếm những người như tôi, ngồi ca hát đó, càfê đó, thế mà trong lòng cứ thấy dàu dàu như ai đem muối mà xát vào chỗ đau, sao lạ vậy nhỉ? Ngoài đời họ cũng vui vẻ với mình, trên blog ai nấy cũng yêu mến mình, thế thì do đâu mà mình sinh ra trầm cảm như vậy chứ? Nè, lão già Papi! có buồn tình hay điên khùng thì kiếm sợi dây thắt cổ đi cho xong! Nhưng trước khi thắt cổ thì nhớ báo cho mọi người biết để họ đem theo cái dao cắt đứt sợi dây nhé! Hông thôi chết thiệt thì sao? Chết thiệt thì ai ở đây mà nói nhảm cho?
Và thế là tôi bắt đầu quá trình tìm kiếm: Chạy qua cái piano, sao hôm nay tay chân lóng ngóng, lại chẳng ham nghe cái âm thanh dìu dặt dạo nào nữa? Thế là đóng nắp đàn lại. Định vào blog nhưng cũng chẳng vào làm gì, vì ai nấy rên rỉ cuối tuần buồn còn hơn cả mình. Tức quá, phone cho con cái: - Con đang xem lễ ba ơi! Thế là cúp máy. Định đi càfê, nhưng càfê hồi sáng rồi, cũng buồn như chuồn chuồn. Mở nắp chai rượu ra: Chẳng lẽ uống một mình, chửi một mình như anh Chí thì có ra văn vẻ gì. Phone gọi bạn tới chơi: - Vợ tao sắp đẻ! Tao đang chờ đây. Hm! Giờ này mà còn đẻ với điếc! Gọi bạn khác: Ơ hay, hôm nay đang đợi bên sui gia đến nói chuyện! Lại gọi tiếp thêm người khác nữa: - Ơ giờ này mình đang ở SG... Trời ơi là Trời! Ông Nhạc Sĩ ơi! Sao ông giàu niềm vui thế? Được chọn lựa niềm vui này niềm vui kia sướng nhỉ? Còn tôi thì loay hoay lục tìm muốn điên lên mà không có. Sao tôi nghèo thế? nghèo niềm vui thế?
Hm, chẳng lẽ bây giờ ngồi đây mà mếu sao? Thế thì còn ra thể thống gì nữa? Và rồi lại mở máy tính, mở blog, viết những dòng này cho nó hạ hỏa một tí. Phải chăng vui buồn do ở nơi mình? Có ai cho mình vui nổi đâu? Có thể họ sẽ cho nhưng mình có biết nhận hay không? Ừ thì thôi cứ nhận đi vậy, cứ tập dần đi vậy, mai mốt buồn lại kéo vào blog, lại than thở thở than, lại kèo nhèo thân phận, lại cù cưa cù nhằng, rốt cuộc thì cũng lôi tuột vào trong lão già Papi này mà thôi. Hm... Tức thật, thế thì xin mọi người dang ra nhé, để tớ quăng cục buồn đi nơi khác xem sao. Quăng được cục buồn thì mới hy vọng có được cục vui để mà chọn lựa mỗi ngày, như ông Cố Nhạc Sĩ Họ Trịnh kia vậy, phải không nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.