Anh PGH ơi! khi cái entry này được post lên thì tôi cũng chưa kịp ghé thăm blog của anh để biết bệnh tình của mẹ anh, cái kết quả xét nghiệm huyết học ấy nó như thế nào rồi, mà tôi thấy anh lo lắng quá, anh đau buồn quá, anh đang đứng ở ngưỡng cửa của vực sâu mà con người ta có thể chịu đựng được. Tôi chưa hề biết mặt anh, tôi chẳng hề quen anh, chỉ biết tấm lòng của anh qua blog, thế mà sao tôi lại thấy anh gần gũi với tôi là vậy, có lẽ là mẹ chúng ta đều bệnh, và cái ranh giới sống chết đối với chúng ta giờ này quan trọng đến dường nào?! Nhờ đó mà chúng ta xích lại gần nhau hơn, cảm thông với nhau hơn. Anh PGH ơi, hôm nay mẹ tôi đã được xuất viện, đúng vào ngày giỗ ba tôi, chúng tôi vui lắm! Con cháu dâu rể khắp nơi tụ về mừng mẹ qua cơn hiểm nghèo, nhưng tôi không dám chụp hình những niềm vui ấy. Chụp làm sao được hở anh? Trong lúc mẹ anh và anh đang ngàn cân treo sợi tóc. Tôi vui nhưng tôi chẳng vui, tôi sung sướng nhưng không dám sung sướng, vì mới cách đây chỉ hai ngày tôi đã cảm nhận tấm lòng của mọi người dành cho mẹ con tôi, tấm lòng ấy cao quý quá, chân thật quá khiến hôm nay tôi chẳng dám chụp hình mẹ đưa lên blog, vì hiện đang có một người mẹ khác, một người con khác, đang đánh vật với sự sống, nên tôi đưa lên làm gì, cảm nhận thôi cũng đủ anh nhé! Thôi thì xin kính chúc bác sẽ gặp được những gì tốt đẹp nhất trong đời người, để anh còn được vui, để cụ còn được vui. Hỡi người không quen biết, không biết mặt, nhưng hình ảnh anh vẫn mãi trong tôi, in mãi trong tôi, tôi sẽ luôn cầu chúc cho anh, để anh vượt qua khỏi đớn đau này anh nhé!
Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.