Mấy ai trong chúng ta để ý đến cái tiếng này nhỉ? Họa chăng chỉ có những người lớn tuổi thỉnh thoảng ngồi cô đơn, nhìn lại mình, bỗng nghe thấy tiếng thời gian gõ lách cách như kim giây đồng hồ vang vọng vào cuộc đời, người ta thấy đời mình ngắn lại nhưng thực sự không buồn, vì chắc chắn ai cũng sẽ đến cái ngày đó, ngày người ta thấy mình không còn trẻ, đồng thời chuẩn bị đi sang một xứ khác gọi là cõi vĩnh hằng, người ta cũng vẫn còn có thời gian để nghiền ngẫm những gì được mất trong đời mình, một cái nhếch môi như tiếc nuối và cũng có thể nở một nụ cười mãn nguyện trên đôi môi khô cằn theo năm tháng.
Khi còn trẻ, chẳng ai nghĩ đến đâu. Lúc bé thì mong đến Tết để ăn ngon, mặc đẹp và có tiền lì xì chứ không nghĩ rằng mình đã lớn thêm một tuổi và chững chạc hơn tí nào đâu. Lớn lên tí nữa thì chỉ ham được vui chơi cùng bè bạn khi xuân về Tết đến, cũng chẳng nghĩ rằng sang năm mới đây ta sẽ lớn hơn, có trách nhiệm hơn, quan tâm đến tương lai của mình hơn đâu, khi nhìn lại thì như nước đến chân rồi và chuẩn bị nhảy thôi, những kỳ thi cuốn hút ta như một ghềnh thác trước mặt cần phải vượt qua cho bằng bè bằng bạn chứ ta chưa nghĩ rằng ta đã lớn và chuẩn bị nhón chân bước vào đời, lo cho tương lai sự nghiệp của chính mình chứ chẳng phải của ai khác đâu. Thế rồi tình yêu đến, rồi lo âu, nhớ nhung, giận hờn, trách móc vây quanh khiến ta quên đi cái tiếng thời gian đang thúc giục quanh mình.
Và rồi khi nhìn lại thì ta già lúc nào không hay, tiếng thời gian đã đọng dấu ấn lên gương mặt mỗi người. Nhìn lại mình một cách ngây ngô thì hình như ta vẫn thấy tình chưa chín, hoặc chín rồi nhưng ta đã ỏng ẹo để vuột mất tự bao giờ như là kết quả của những lần chảnh chọe không đáng có, ta tưởng ta khôn, ta tưởng ta vẫn còn trẻ, còn nhí nhảnh, nhưng thời gian thì không chờ, và nó vẫn gõ đều đều cái nhịp đời quanh ta, khiến cho ta lắm khi giật mình khi thấy gương mặt mình trong gương có thêm những nếp nhăn lạ hoắc, ta tự huyễn hoặc mình, cho rằng chẳng sao, nhưng khi ra đường, nhìn bên ngoài thấy các bạn trẻ khác tí tởn vui đùa, các cặp đôi khác trẻ trung vui tươi nhí nhảnh, bấy giờ ta mới thấy cái tiếng thời gian nó đọng dấu ấn nặng nề trong ta như thế nào...
Thế thì bạn ơi, cuộc đời lắm thứ có thể đợi chờ ta, nhưng thời gian thì không đâu, nó vẫn gõ đều cái nhịp của nó từ xưa đến nay mà không hề biết chờ đợi ai. Hãy đón nhận những gì mình có và hãy biết trân trọng nâng niu tình yêu cũng như sự nghiệp, để cái tiếng thời gian kia không làm ta day dứt khi nhìn lại mà nó sẽ làm ta thấy mình trưởng thành hơn, chững chạc hơn và đáng yêu hơn thôi nhé!
Khi còn trẻ, chẳng ai nghĩ đến đâu. Lúc bé thì mong đến Tết để ăn ngon, mặc đẹp và có tiền lì xì chứ không nghĩ rằng mình đã lớn thêm một tuổi và chững chạc hơn tí nào đâu. Lớn lên tí nữa thì chỉ ham được vui chơi cùng bè bạn khi xuân về Tết đến, cũng chẳng nghĩ rằng sang năm mới đây ta sẽ lớn hơn, có trách nhiệm hơn, quan tâm đến tương lai của mình hơn đâu, khi nhìn lại thì như nước đến chân rồi và chuẩn bị nhảy thôi, những kỳ thi cuốn hút ta như một ghềnh thác trước mặt cần phải vượt qua cho bằng bè bằng bạn chứ ta chưa nghĩ rằng ta đã lớn và chuẩn bị nhón chân bước vào đời, lo cho tương lai sự nghiệp của chính mình chứ chẳng phải của ai khác đâu. Thế rồi tình yêu đến, rồi lo âu, nhớ nhung, giận hờn, trách móc vây quanh khiến ta quên đi cái tiếng thời gian đang thúc giục quanh mình.
Và rồi khi nhìn lại thì ta già lúc nào không hay, tiếng thời gian đã đọng dấu ấn lên gương mặt mỗi người. Nhìn lại mình một cách ngây ngô thì hình như ta vẫn thấy tình chưa chín, hoặc chín rồi nhưng ta đã ỏng ẹo để vuột mất tự bao giờ như là kết quả của những lần chảnh chọe không đáng có, ta tưởng ta khôn, ta tưởng ta vẫn còn trẻ, còn nhí nhảnh, nhưng thời gian thì không chờ, và nó vẫn gõ đều đều cái nhịp đời quanh ta, khiến cho ta lắm khi giật mình khi thấy gương mặt mình trong gương có thêm những nếp nhăn lạ hoắc, ta tự huyễn hoặc mình, cho rằng chẳng sao, nhưng khi ra đường, nhìn bên ngoài thấy các bạn trẻ khác tí tởn vui đùa, các cặp đôi khác trẻ trung vui tươi nhí nhảnh, bấy giờ ta mới thấy cái tiếng thời gian nó đọng dấu ấn nặng nề trong ta như thế nào...
Thế thì bạn ơi, cuộc đời lắm thứ có thể đợi chờ ta, nhưng thời gian thì không đâu, nó vẫn gõ đều cái nhịp của nó từ xưa đến nay mà không hề biết chờ đợi ai. Hãy đón nhận những gì mình có và hãy biết trân trọng nâng niu tình yêu cũng như sự nghiệp, để cái tiếng thời gian kia không làm ta day dứt khi nhìn lại mà nó sẽ làm ta thấy mình trưởng thành hơn, chững chạc hơn và đáng yêu hơn thôi nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.