Thứ Ba, 8 tháng 1, 2008

Tâm sự blogger



Thức dậy quá nửa đêm cùng blóc,
Quanh ta vẫn những trái tim đau,
Chờ sớt chia cay đắng tủi sầu
Nhưng đêm tối làm sao hiểu được?

Nào thất tình, tuyệt vọng, đóng blóc.
Tới pồ xù pồ đá tức ghê!
Rồi chửi đổng, tâng bốc, khen chê.
Rồi chát chít vụng về viết lách.

Blóc bây giờ lây như bệnh dịch,
Tắc, hít, kít náo loạn xà ngầu.
Bày ra thêm để kéo lôi nhau,
Trút tâm sự muôn màu muôn vẻ.

Kể cũng vui vì được chia sẻ,
Nhưng cũng sớm tắt dễ phai tàn,
Vì chẳng qua là để lan man,
Cho vui vẻ xóm làng một tí.

Riết rồi cũng tới hồi tắc tị.
Lấy đâu ra cho đủ ý lời?
Moi đâu ra cho đủ người chơi?
Và thế là nơi nơi im ắng.

Buồn tình, blóc ta, ta cứ đóng.
Đi đâu cũng nghe tiếng đánh sầm
Cửa tâm hồn sập xuống lặng câm,
Nhưng đôi mắt vẫn còn thao láo.

Lúc nào cũng săm soi bát nháo
Niu entrì kẻ nọ người kia
Coi có ai đóng cửa đi về
Để xem ai được còn hay mất

Rình mò hơn cả nin-ja Nhật
Tâm thần lúc nào cũng bất an
Đáng thương thay cái kiếp phận ghiền
Ngó ngang dọc như tên kẻ trộm

Ngày qua ngày thấy mà phát ớn
Sao không nghĩ ta viết cho ta?
Cứ viết thôi, lo lắng chi mà?
Hay dở gì thì ta cũng đọc.

Nếu có người vô tình ghé bước,
Lỡ xem rồi hay dở trách chi?
Tâm sự ta, ta cứ đề huề
Ta cứ viết có gì mà ngán?

Thật giả cứ việc tha hồ đoán
Blóc của ta là của riêng ta
Nếu ai thích bước vô nhà
Đọc xong cho đã nhớ mà còm-ment.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.