Câu thành ngữ chúng ta thường hay nghe: "Trai tham sắc, gái chuộng tài" thiết nghĩ dù ở thời nào cũng vẫn còn có giá trị. Đàn ông thì thích phụ nữ đẹp, phụ nữ thì lại quý chuộng những người đàn ông có tài. Điều hiển nhiên này xem ra thú vị và tuyệt vời quá nhỉ? Một chàng trai có tài sóng đôi cùng một cô bạn gái xinh đẹp chung bước trên đường đời! Quả là diễm phúc, nhưng nói như thế hóa ra Thượng đế khá là bất công khi sinh ra những người phụ nữ không có nhan sắc bằng chị bằng em. Đúng là không công bằng! như đoạn văn của Vũ Trọng Phụng trong tiểu thuyết "Lấy vợ xấu" dưới đây:
"Chị Doãn là một người đàn bà, có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai..." Chỉ mấy từ trên thôi, tôi đã thấy xót xa giùm cho chị, đàn bà mà có nhan sắc của đàn ông thôi cũng đủ là thiệt thòi quá rồi, lại thêm "người đàn ông không đẹp trai" thế thì coi như tiêu tùng về phần nhan sắc luôn rồi. Trời ạ! Quả là bất công! Thế những người đàn bà có cái nhan sắc như chị Doãn trên đây thì biết tìm đâu ra người bạn đời? Nhân gian cũng thường có câu: "Nồi nào úp vung nấy" để an ủi phần nào những người phụ nữ thua kém về mặt nhan sắc. Xem ra thì cái lý lẽ này cũng chưa chặt chẽ lắm, và cũng chưa công bằng lắm.
Cách đây lâu lắm rồi, tôi có làm chủ hôn đi hỏi vợ cho một người cháu, thời đó mà anh cháu làm cán bộ kỹ thuật thì cũng có vị thế trong xã hội lắm. Anh cháu này đính hôn với một cô gái hơi thấp và không được đẹp, nếu không muốn gọi là xấu, trong lúc quanh anh cháu cũng vẫn có nhiều cô gái khác khá là xinh đẹp ve vãn chèo kéo. Anh cháu vẫn mỉm cười và tiến bước theo quyết định của mình. Là chủ hôn và khi có một thằng cháu như vậy, tôi rất khoái, vì thú thực tôi thích đứng về phía những người thiệt thòi, thiệt thòi về vật chất cũng như về nhan sắc. Càng khoái hơn khi có một anh bạn của nó buột miệng hỏi: "Ê, hết người hay sao mà mày chọn con nhỏ xấu hoắc vậy mày? Nó cũng đâu giàu có hay tài cán gì đâu?", anh cháu vẫn vui vẻ trả lời: "Vậy thì theo mày nên chọn một cô gái đẹp, nhưng đẹp được bao nhiêu năm? 20 năm không? Mày không nhìn thấy mấy chị nàng kia ư, cách đây mấy năm xinh đẹp là thế, bây giờ có một hai mặt con rồi xem bầy hầy ra, xệ ra, cái sắc đẹp xưa kia nó biến đâu mất rồi? Do vậy nên tao chỉ chọn người tao yêu là đủ". Chắc chắn ai nấy đều cho rằng tất nhiên vẻ đẹp của tâm hồn thì đáng quý hơn nhiều, điều đó không sai, nhưng cũng hơi khó mà cảm nhận được, vì một cô gái đẹp tất nhiên cũng dễ nhìn hơn, thấy đáng yêu hơn.
À, sẵn đang đề cập tới cái chữ "đáng yêu" này nên tôi mới thích lý luận dài dòng ra thêm một tí. Không phải bênh vực đâu, nhưng tôi vẫn cho rằng cái "nhan sắc đáng yêu" của người con gái chưa chắc đã là mắt phượng mày ngài, môi thanh mũi tú thôi, mà đối với những yếu tố khác như giọng nói, tính tình, lối nói chuyện... cũng có giá trị như vậy, cũng đáng yêu như vậy, cho dù cái nhan sắc bên ngoài kia không được như bao người.
Cái nhan sắc thể lý kia chắc chắn thế nào rồi cũng phai tàn theo năm tháng thôi, chứ làm sao giữ mãi được cho dù tìm đủ mọi cách trang điểm và thậm chí giải phẫu thẩm mỹ đi nữa, nhưng cái nhan sắc tâm hồn kia mới thực là khó phai, nó cứ còn lưu mãi trong trí nhớ của mọi người bằng một giọng nói dễ thương, một cảm nhận sâu sắc. Lẽ tất nhiên có đủ cả hai thì quá sức tuyệt vời rồi không ai chối cãi được, nhưng dù gì đi nữa, nếu như ta không có được cái nhan sắc bên ngoài thì ta cũng đừng buồn làm gì, vì không ít những người đàn ông vẫn hay tìm cái nhan sắc bên trong tâm hồn kia đấy, tôi không nói thậm xưng đâu nhé! Nhiều người tìm lắm đấy!
Biết thế thôi nên cũng chỉ dám cảm nhận vắn tắt như vậy thôi, chứ nêu vấn đề này ra quả có lắm cao nhân và tốn biết bao giấy mực rồi. Chỉ mong ai nấy hiểu cho những người bạn thiệt thòi của chúng ta nhé! Chắc chắn thế nào cũng có người nêu lên câu thành ngữ quen thuộc: "Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp mà thôi", nhưng đó là một khái niệm khác nói về cách trang điểm, cách làm đẹp, khác với ý tôi muốn trình bày trên cái entry này: Sự đáng yêu của nhan sắc tâm hồn. Thế thì đừng buồn nữa, các "chị Doãn" trên đời này nhé! Các chị cũng đang có cái nhan sắc ấy đấy!
"Chị Doãn là một người đàn bà, có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai..." Chỉ mấy từ trên thôi, tôi đã thấy xót xa giùm cho chị, đàn bà mà có nhan sắc của đàn ông thôi cũng đủ là thiệt thòi quá rồi, lại thêm "người đàn ông không đẹp trai" thế thì coi như tiêu tùng về phần nhan sắc luôn rồi. Trời ạ! Quả là bất công! Thế những người đàn bà có cái nhan sắc như chị Doãn trên đây thì biết tìm đâu ra người bạn đời? Nhân gian cũng thường có câu: "Nồi nào úp vung nấy" để an ủi phần nào những người phụ nữ thua kém về mặt nhan sắc. Xem ra thì cái lý lẽ này cũng chưa chặt chẽ lắm, và cũng chưa công bằng lắm.
Cách đây lâu lắm rồi, tôi có làm chủ hôn đi hỏi vợ cho một người cháu, thời đó mà anh cháu làm cán bộ kỹ thuật thì cũng có vị thế trong xã hội lắm. Anh cháu này đính hôn với một cô gái hơi thấp và không được đẹp, nếu không muốn gọi là xấu, trong lúc quanh anh cháu cũng vẫn có nhiều cô gái khác khá là xinh đẹp ve vãn chèo kéo. Anh cháu vẫn mỉm cười và tiến bước theo quyết định của mình. Là chủ hôn và khi có một thằng cháu như vậy, tôi rất khoái, vì thú thực tôi thích đứng về phía những người thiệt thòi, thiệt thòi về vật chất cũng như về nhan sắc. Càng khoái hơn khi có một anh bạn của nó buột miệng hỏi: "Ê, hết người hay sao mà mày chọn con nhỏ xấu hoắc vậy mày? Nó cũng đâu giàu có hay tài cán gì đâu?", anh cháu vẫn vui vẻ trả lời: "Vậy thì theo mày nên chọn một cô gái đẹp, nhưng đẹp được bao nhiêu năm? 20 năm không? Mày không nhìn thấy mấy chị nàng kia ư, cách đây mấy năm xinh đẹp là thế, bây giờ có một hai mặt con rồi xem bầy hầy ra, xệ ra, cái sắc đẹp xưa kia nó biến đâu mất rồi? Do vậy nên tao chỉ chọn người tao yêu là đủ". Chắc chắn ai nấy đều cho rằng tất nhiên vẻ đẹp của tâm hồn thì đáng quý hơn nhiều, điều đó không sai, nhưng cũng hơi khó mà cảm nhận được, vì một cô gái đẹp tất nhiên cũng dễ nhìn hơn, thấy đáng yêu hơn.
À, sẵn đang đề cập tới cái chữ "đáng yêu" này nên tôi mới thích lý luận dài dòng ra thêm một tí. Không phải bênh vực đâu, nhưng tôi vẫn cho rằng cái "nhan sắc đáng yêu" của người con gái chưa chắc đã là mắt phượng mày ngài, môi thanh mũi tú thôi, mà đối với những yếu tố khác như giọng nói, tính tình, lối nói chuyện... cũng có giá trị như vậy, cũng đáng yêu như vậy, cho dù cái nhan sắc bên ngoài kia không được như bao người.
Cái nhan sắc thể lý kia chắc chắn thế nào rồi cũng phai tàn theo năm tháng thôi, chứ làm sao giữ mãi được cho dù tìm đủ mọi cách trang điểm và thậm chí giải phẫu thẩm mỹ đi nữa, nhưng cái nhan sắc tâm hồn kia mới thực là khó phai, nó cứ còn lưu mãi trong trí nhớ của mọi người bằng một giọng nói dễ thương, một cảm nhận sâu sắc. Lẽ tất nhiên có đủ cả hai thì quá sức tuyệt vời rồi không ai chối cãi được, nhưng dù gì đi nữa, nếu như ta không có được cái nhan sắc bên ngoài thì ta cũng đừng buồn làm gì, vì không ít những người đàn ông vẫn hay tìm cái nhan sắc bên trong tâm hồn kia đấy, tôi không nói thậm xưng đâu nhé! Nhiều người tìm lắm đấy!
Biết thế thôi nên cũng chỉ dám cảm nhận vắn tắt như vậy thôi, chứ nêu vấn đề này ra quả có lắm cao nhân và tốn biết bao giấy mực rồi. Chỉ mong ai nấy hiểu cho những người bạn thiệt thòi của chúng ta nhé! Chắc chắn thế nào cũng có người nêu lên câu thành ngữ quen thuộc: "Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp mà thôi", nhưng đó là một khái niệm khác nói về cách trang điểm, cách làm đẹp, khác với ý tôi muốn trình bày trên cái entry này: Sự đáng yêu của nhan sắc tâm hồn. Thế thì đừng buồn nữa, các "chị Doãn" trên đời này nhé! Các chị cũng đang có cái nhan sắc ấy đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.