Thứ Tư, 9 tháng 1, 2008

Quà Noel năm ấy

Năm ấy tôi vừa tập tễnh bước vào nghề vẽ truyện tranh, hồi đó đồng tiền cũng còn có giá trị lắm nên nhuận bút mỗi cuốn tôi được 65 nghìn, vàng 100 nghìn 1 chỉ nên mỗi tháng gắng vẽ được 2 cuốn cũng đủ đắp đổi cho gia đình, cho các con ăn học. Tiền xe đò lên về mỗi lượt là 2000 nên cầm tờ giấy bạc 5 nghìn thấy cũng có giá lắm.
Dạo đó cũng gần Noel, mới lên Sài Gòn giao bản thảo vẽ xong và lãnh tiền nhuận bút về toàn tờ 5 nghìn, tôi cất kỹ lắm vì sợ móc túi là tiêu đời, cả nhà bơ mỏ ngay. Hôm ấy cuốc bộ ra đường Lê Lợi để mua thêm giấy mực vẽ, chợt đi ngang qua góc đường thấy hai mẹ con nhà ai mặt mày ngơ ngác thấy tội, họ ngồi bệt dưới gốc cây, chìa tay ra xin, miệng lẩm nhẩm lí nhí gì tôi không nghe rõ, nhưng họ không có thái độ vồ vập chèo kéo như những người ăn xin khác, nhìn qua tôi thấy họ rất "thật" chứ chẳng giả vờ tí nào, mặt mày xanh mét có lẽ thiểu ngủ và thiếu ăn. Tôi sờ vào túi, chẳng còn tí tiền lẻ nào, giá còn tờ 50 hay 100 gì đó thì tôi cũng đưa ngay, cũng đủ cho họ mua một hai ổ bánh mì, nhưng lại toàn tờ 5000 thôi, chẳng lẽ cho luôn 5000? Ô, không dám đâu, tôi cũng cực như con trâu chứ có hay hớm gì? Con cái mình xin giỏi lắm cho 50 hay 100 ra mua trái cóc trái ổi hay cái bánh tráng chứ mấy khi được cầm bạc nghìn. Thôi thì đành đi qua luôn vậy, thấy cũng tội cho hai mẹ con họ ghê...
Ngoái đầu lại thì thấy họ vẫn nhìn theo tôi, ánh mắt rất chi là chân thật... Thôi thì không cầm lòng nữa, tôi quay lại đưa họ cả tờ 5000. Bà mẹ nhìn tôi ngạc nhiên lắm, rồi lại nhìn tờ tiền, biết là thật, lại cúi đầu cám ơn tôi lần nữa nhưng tôi đã quay lưng đi rồi.
Định đợt này mua cho mấy đứa con hộp bánh ăn Noel nhưng phải đình lại vì tiền bạc đâu ra đó, có đủ khoản chi phí rồi, về mua cái gì đối đối cho các con cũng được. Đình lại nhưng lòng tôi vui lắm, ai đó có nói : "Cho là có phúc hơn là nhận" mà. Tôi cũng chẳng tốt lành gì đâu nhưng thấy họ đói thật quá, khổ thật quá, nên chắc là mình không bị lừa đâu. Cứ nghĩ thế mà làm niềm vui cho mình là được rồi...
Mùa đông nơi tôi còn gọi là mùa khô, trời nắng gay gắt chứ chẳng lạnh lẽo như không khí giáng sinh đang đến tí nào. Trên xe đò bước xuống để về nhà, đang đi được một đoạn thì bỗng dưng, trước mặt tôi có cái gì đó màu đỏ lẩn trong đám cỏ ven đường, tôi cúi xuống thì thấy rõ là 1 tờ giấy 10 nghìn còn mới lắm. Ai đánh rơi ở đây vậy nhỉ? Có thấy ai đâu, đường lộ ban trưa vắng bóng người qua lại, thế thì có lẽ cái tờ giấy bạc này dành cho mình rồi chứ còn ai. Lúc ấy tôi mới nhớ đến Ông già Noel, người hay đem phúc lành ban phát cho kẻ khác. Tôi chỉ cho người ta một phần mà nay rõ ràng nhận được gấp đôi. Thế thì chẳng ai sung sướng như tôi, cho đã là có phúc, nay được nhận như thế này thì chẳng phải phúc sao? Phải không Ông già Noel đáng kính?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.