Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Thương vợ

Nếu có ai hỏi rằng trong đời bạn có điều gì đáng tự hào? Tôi sẽ không ngần ngại trả lời, đó là tôi thương vợ. Trời ạ! Thương vợ thì tự hào cái nỗi gì? Nhưng mà vợ mình mình thương! Có gì mắc cỡ hay xấu xa nhỉ? Sao người chồng hay được ca tụng thế còn người vợ thì không chứ? Thương vợ hoàn toàn khác với sợ vợ, lại càng khác với nịnh vợ. Đó là ý tôi muốn nói.
Lắm kẻ sẽ cho rằng thằng cha này hâm rồi, chuyện riêng tư lãng xẹt thế mà cũng nêu ra cho thiên hạ cười, làm như chung thủy lắm đấy?! Ừ, nhưng tại sao không chứ? Sự chung thủy không đáng quý sao? Nó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời ấy chứ. Tôi hãnh diện vì nó, tôi tự hào vì nó, tôi cảm thấy mình cao cả vì nó. Tôi nghĩ bất cứ ai sống trên đời giữ được sự chung thủy cũng sẽ lấy làm vinh hạnh khi đến ngày ta nhắm mắt xuôi tay, ta tự hào vì tình yêu thương ta chỉ dành cho vợ con ta, ta không có con rơi con rớt ở đâu cả, trọn đời ta chưa hề ân ái với một ai ngoài người bạn đời của mình, vợ con ta biết rõ điều ấy và kính trọng ta một cách hoàn toàn trong niềm khâm phục. Có thể rất nhiều người cho rằng cuộc sống cái thằng cha này nhạt nhẽo thế mà cũng nói ra, nhưng tôi cho rằng cái sự nhạt nhẽo ấy là niềm vinh dự, vinh dự của lương tâm, của ý thức đạo đức trong mỗi con người.
Cũng từ cái sự chung thủy ấy mà tình thương yêu của tôi dành cho vợ được nâng lên rất nhiều. Tôi thương vợ tôi, có gì mà mắc cỡ nhỉ? Nhiều khi mình vẫn lấy làm tự hào rằng từ nhỏ đến lớn, cái thuở hàn vi ấy mà, cái thuở mà chưa hề có nước phông-tên, muốn có nước dùng thì phải gánh, mà vợ mình chưa hề biết gánh nước là gì, đơn giản là vì không gánh được, cứ nhấc gánh lên là té thì làm sao không thương được, ngay chính bây giờ vẫn thế, và cũng vì thương nên mình luôn gánh nước thay cho vợ, lúc ấy mình làm Trưởng phòng, nhưng khi đi làm về thì quảy đôi gánh đi ra giếng gánh nước, cũng chẳng xấu mặt gì, vì thương vợ mà. Thương cái dáng nghiêng nghiêng, thương cái bờ vai nho nhỏ, thương cái hình hài nữ sinh khi lên xe hoa về nhà chồng, mà thời đó cũng chẳng có xe hoa đâu mà lên, xe hơi chạy bằng than mà! Thương cái kẹp tóc màu vàng giữ từ năm lớp 11 đến mãi về sau, thương khi nhớ đến trong hơn ba chục năm chung sống, có tới 5 lần đánh vợ, nhớ lại mà đau, nhớ lại mà thương quá đi! Thương cả khi nhớ đến hằng trăm lần ăn hiếp vợ và lúc nào vợ cũng phải chịu thua mình, vì một kẻ già mồm như mình thì vợ mình cãi làm sao hơn được chứ? Thương cái lưng còng gánh một bên là con, một bên là thúng gạo mang ra chợ bán khi vắng chồng. Thương hằng trăm lần vợ khóc với hàng chục lít nước mắt vẫn không làm mình nguôi cơn nóng giận. Thương cái ánh mắt rạng rỡ trong cơn đau sau khi sinh đứa con trai đầu lòng, Thương cái lưng khom khom sau bếp để làm thức ăn món này món nọ mừng con cái thành đạt từng đứa một. Thương cả cái ánh mắt rạng rỡ khi cuốn tiểu thuyết đầu tiên của vợ được in và được nhận tiền nhuận bút, thương cả những ánh mắt đau buồn khi cuốn truyện hàng trăm trang bị gởi trả về, hụt hẫng và chán nản. Thương cả cái niềm vui của vợ khi đeo đôi bông tai cho đứa con dâu đầu tiên, cái nâng niu khi đứa cháu nội chào đời, cái lo lắng bồn chồn khi cháu bệnh, cái rạng rỡ khi cháu biết hôn bà. Một triệu lần thương, vợ ơi! Sao mà thương thế?
Rồi đây thời gian sẽ trôi qua, tóc sẽ bạc thêm và ta sẽ già đi, hai ta thế nào cũng sẽ có một người đi trước, chắc là đau lòng lắm vợ ạ! Đến một lúc nào đó thì hai ta cũng sẽ cùng đi, và mong rằng ai đó hồi ấy có đọc qua cái entry này xin hãy nhớ rằng, ngày xưa có một đôi vợ chồng "chuẩn" như thế đó. Chuẩn yêu thương, chuẩn đạo đức thôi chứ chẳng dám gọi là chuẩn mực gì khác.
Và thế đó, vợ ơi! đọc bài này đi để biết tấm lòng của Papi, đọc xong chắc hẳn tối nay Papi sẽ có một bữa đại tiệc, đại tiệc của tình thương...
Thương vợ ghê nhỉ? Thế còn "ghét" thì sao? Hãy khoan nói đến từ này, chứ bây giờ kê ra thì chắc chắn ngày mai Papi chỉ biết ăn cơm với muối thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.