Chúng tôi xin được hỏi các bạn ấy thế thì cái tình yêu ấy đẹp ở chỗ nào? Cái tình yêu ấy chứng tỏ được điều gì? Nó chỉ chứng tỏ cho mọi người thấy cái tha hóa trong mỗi con người khi đã hưởng thụ mà thôi. Khi đã chiếm đoạt được cái trinh tiết của người con gái, người thanh niên kia sẽ cho đó là xoàng chứ mấy ai còn coi trọng nó nữa? Cái tình yêu mà họ đã lỡ trao cho nhau đó sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan ra như bong bóng xà phòng mà thôi, người con gái lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi, chữ trinh thì chỉ có một lần, có vá víu đi nữa thì càng thêm dối trá.
Thật là đáng tiếc, ngày xưa có nhiều câu chuyện buồn như có người con gái kia phải bán sự trinh tiết của mình để cứu gia đình qua khỏi cơn khốn khổ, để lấy tiền nuôi em út ăn học, chữ trinh của người con gái ấy tuy đã đánh mất nhưng dù sao cũng có giá trị của nó, còn ngày nay, có khi vì ham vui mà bạn gái lại đánh mất chữ trinh một cách vô cớ và hết sức dễ dãi, không đáng giá một đồng xu, uổng công cha mẹ sinh thành ra ta và gìn giữ cho ta có được cái cao quý ấy.
Tại sao chúng ta không biết dừng lại đúng lúc có phải đẹp hơn không? Tình yêu vẫn mặn nồng và cái quý nhất của người con gái vẫn còn đấy , dành riêng cho người chồng của mình trong ngày tân hôn. Một nụ hôn, một vòng tay ôm, thế là đủ rồi, phải biết dừng lại ngay lúc ấy thì tình yêu mới đẹp, mới lâu bền và thể hiện được sự tôn trọng lẫn nhau chứ!
Suy nghĩ như thế có cực đoan quá chăng? Theo tôi, nếu có hơi cực đoan một chút nhưng đem đến sự trong sáng trong tình yêu, đem đến cái đẹp trong cuộc sống thì cũng đáng chịu tiếng mang lời lắm chứ. Như thế thì theo bạn, ở Việt Nam ta có nên thành lập một Hội như thế chăng? Nếu có thì tôi tin chắc rằng, con người chúng ta sẽ trong sạch hơn, chữ trinh sẽ đáng giá hơn và xã hội sẽ đẹp hơn, phải không các bạn?
(2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.