Tại sao vậy nhỉ? Tôi vừa viết một bài báo nói về việc muốn chống tham nhũng triệt để nhất thì các quan chức lãnh đạo cần phải nhanh chóng kê khai tài sản và công khai cho nhân dân biết. Không ai qua mặt nổi cặp mắt của người dân đâu, từ đó sẽ lộ ra những con chuột gặm nhấm tài sản của nhà nước, của nhân dân ngay. Thế sao việc này vẫn chậm chạp quá nhỉ?
Rất nhiều người nghe qua việc này thì khá là hậm hực và khó xử lắm, vì tôi đang nói đến lĩnh vực thu nhập của cán bộ, nghĩa là nói đến túi tiền của họ mà. Lương quan chức, cho dù là Thứ trưởng, Bộ trưởng đi nữa, liệu có đủ để chu cấp cho con cái mình đang học ở nước ngoài không? Chưa nói đến các cô cậu quý tử ấy có thực sự học hay là không? Thế thì tiền ở đâu ra mà nhiều thế? Hậm hực là vậy, nhưng mà họ quên rằng, sự thanh liêm không thể mua được bằng tiền, và nó quý hơn tiền bạc nhiều, vật chết để da, người ta chết để tiếng mà.
Sao các quan không tự mình hãy kê khai tài sản ra đi, sống đơn giản, thanh liêm, cần kiệm, phục vụ đất nước và mọi người, khi mãn nhiệm thì tài sản của tôi đây, ai muốn kiểm tra cứ kiểm. Bấy giờ tiếng thơm ấy sẽ lan truyền khắp nơi, điều ấy đáng quý gấp mấy lần tiền bạc nữa đi chứ! Vì tiền bạc còn dễ kiếm chứ tiếng thơm ấy đâu phải dễ mà có được đâu? Tiếc rằng số quan chức ấy theo tôi biết ngày nay không được nhiều… Buồn thật! Có phải vì thế mà đất nước ta vẫn mãi nghèo, vẫn mãi chậm tiến chăng?
(2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.