
Thế mà cũng không chừa được! Vì sao vậy? Cảm xúc mà cứ để để trong lòng không chịu tuôn ra bằng lời nói, bằng hành động, bằng viết blog, thì còn gì là xúc cảm nữa chứ? Cứ để mãi trong lòng lâu ngày nó sẽ biến thành khối đá, thành cục chì, nó níu nó đè lòng ta xuống, cứng như đá và nặng như chì thì làm sao mà chịu cho thấu chớ? Nói vậy chứ cái dạng người có cục đá cục chì trong bụng này nay cũng không hiếm, thứ nhất họ thuộc tuýp người thận trọng, lời nói phát ra mắc tiền hơn vàng SJC cho nên ít nói, thứ hai họ thuộc loại người bàng quan, chẳng quan tâm đến ai ngoài mình và những thứ thuộc về mình như gia đình, nhà cửa của mình chẳng hạn... Hai lớp người này là sản phẩm của lối sống công nghiệp hiện nay, nghĩ mà buồn...
Riêng tôi thì cứ nghĩ, thà cứ để cảm xúc dâng trào lên thành lời đi, có đúng có sai, có tốt có xấu, từ đó mà mình nhận ra cái thằng người khiếm khuyết của mình, để mà chiêm nghiệm, để mà sửa chữa, còn hơn là cứ để trong bụng nặng nề lắm đó. Hãy để tâm hồn ta nhẹ nhàng thanh thản phiêu diêu trong gió chứ cứ mãi nặng nề thì làm sao mà chịu nổi? Thế thì cứ việc để cảm xúc của mình tuôn trào đi nhé! biết đâu nó thăng hoa thì sao, phải không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.