Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Cảm nhận mới về một bài hát cũ

Gọi là bài hát cũ vì nó được trình làng cách đây mười năm trước nhưng thực ra nó chẳng "cũ" tí nào, càng nghe nó càng mới và càng nghe nó càng thấm. Phải gọi rằng từ sau dòng nhạc trữ tình của Trịnh Công Sơn, đến một số bài hát của Thanh Tùng và Từ Huy, thì Quốc Bảo (QB) đã đem đến cho người nghe một "EM VỀ TINH KHÔI" hết sức tuyệt vời với đúng ý nghĩa của từ này.
Nghe đâu bài hát được viết năm 1991, lúc QB đang là giảng viên guitar của trường Cao đẳng Sư phạm TPHCM, viết tặng cho người yêu cũng là vợ ông (và quá tiếc cho Em về tinh khôi là hình như nay ông đã ly dị, em không còn về nữa mà đi... đáng buồn thay! Mong rằng đây chỉ là tin đồn của báo chí?) Bài hát viết về một cuộc tình đầy lãng mạn, tinh khôi. Sự tinh tế và vẻ đẹp trong vắt trong từng câu nhạc gắn liền với hình ảnh gợi cảm của lời ca trong Em về tinh khôi có sức quyến rũ đặc biệt: "Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc…" đã làm nên thành công cho bài hát trong một thời gian dài, kể cả đến hôm nay, phải gọi là chưa có thêm sáng tác nào gây ấn tượng mạnh với tôi về giai điệu và lời ca bằng bài hát rất tuyệt vời này!
Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng
Đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run
Lỡ tia nắng hồng tan mất

Mới vào những câu mở đầu mà nó đã có sức gợi cảm rất mãnh liệt về ca từ và âm vận. Những con chữ tượng hình khiến cho những ai đã từng viết tình ca tôn ông là bậc thầy, cho dù ông cũng không phải là lão làng trong âm nhạc VN, bờ vai ơi xin đừng nghiêng mà làm rơi buổi chiều thơm ngát, buổi chiều thơm ngát ấy đang nằm trên vai nàng, làm cho buổi chiều ấy rơi đi uổng lắm, nó nhẹ như hơi thở và nó đẹp như mây chiều trôi...
Xin âu lo không về qua đây
Xin thương yêu dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh
Từ đáy đôi mắt... rất trong

Để diễn tả cõi lòng thanh thản không âu lo, QB đã dùng các cụm nốt có cùng cao độ, tạo cho người nghe cảm giác bình yên: Xin âu lo... qua đây, xin thương yêu... mê say, cách diễn đạt này khá là tinh tế vì chỉ cần vài nốt nhạc cũng đủ nói lên sự yên bình thanh thản trong một buổi chiều đẹp.
Và thế là em đến trong đời. Khác với Từ Huy, ông diễn tả kỹ hơn về dáng dấp điệu bộ vì thực ra "Em về" mà, cái "em" ấy là của ông, đang về với ông nên ông cảm nhận nó với đầy đủ sắc hương nồng nàn của người con gái, khiến cho ta nghe mà tưởng như đang ngửi, đang cảm nhận được cái mùi hương ấy trong từng nốt nhạc đang len vào đâu đây...
Bàn tay em là cánh sen thơm
Ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi
Nét xinh áo lụa thơ ngây

Không ngần ngại, ông vào thẳng chủ đề chính, dang rộng đôi tay hân hoan để đón em về và để được vui cùng em. Chỉ vui thôi chứ có cần âu yếm mãnh liệt gì đâu, thế nhưng nó vẫn xúc cảm đến mức người nghe không thể nào không tưởng tượng ra được những gì sẽ diễn ra sau đó... cho dù khổ nhạc trước ông cũng chỉ đề cập tới bờ môi ơi đừng có run mà làm tan tia nắng hồng đi thôi, chứ ông không đề cập nhiều đến những cử chỉ âu yếm gợi cảm khác, tinh khôi là vậy, nó trong sáng và nó trinh nguyên đến mức không ngờ.
Xin trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca
Vui cùng em...

Thế nhưng đó cũng chỉ là xin thôi, chứ thật là em đã về đâu!? Do vậy nên ông cứ tưởng tượng ra nhiều tình huống khác bằng những giai điệu dồn dập hơn lên, khiến cho chúng ta sốt ruột mong chờ, sợ đánh mất đi những cảm xúc khi em về bên ta, ông cứ lập đi lập lại cụm từ Biết đâu... biết đâu... như sợ rằng mình vuột mất đi cái cảm xúc khi được gần người yêu, nghe vừa lãng mạn vừa trách móc.
Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi
Kề bên nhau quên một chiếc hôn

(Trời ạ, uổng quá!?)
Biết đâu sớm mai nắng nghe phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim nay... nhớ nhung... phút giây

Nhạc vẫn cứ dồn dập như muốn níu kéo, như sợ đánh mất em đi bằng những ngôn từ tượng hình đến mức mãnh liệt như em thấy tim ta chật chội nên em tan đi cùng ánh sương, em cất cánh hóa thân cùng giấc mơ ở phương nào đấy thênh thang mây khói. Chỉ là biết đâu thôi, biết đâu tình huống xảy ra như thế thì chẳng phải là tuyệt vọng cho ông sao?
Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết mang em về trời
Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương....
Biết đâu bỗng em thấy đôi chân mỏi mệt
Biết đâu bỗng em thấy sông Thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tim buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời... hóa thân... giấc mơ
Và em sẽ cất cánh phương nào... thênh thang... mây khói...

Quả thật, bao nhiêu ngôn từ hay ho trên đời ông đã dùng hết cho nên tôi chẳng còn biết dùng thêm từ ngữ nào để nói lên cái hay của bài hát tuyệt vời này nữa... Thiết nghĩ bài hát này sẽ còn đứng vững rất lâu... rất rất lâu trong dòng nhạc đương đại Việt Nam và ngay cả trong hồn người. Xin cảm ơn Nhạc sĩ Quốc Bảo đã tạo cho tôi những cảm xúc thăng hoa này, chúc ông sẽ có được yên bình trong tâm hồn để có thể mang cho đời những món quà vô giá như Em về tinh khôi này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.