Sáng nay ngồi lục lọi trong ký ức tìm lại một chút gì đó để nhớ... Bé P nó bảo:
...cả những lúc cơ hàn túng thiếu,
lời thơ cha cho mẹ vẫn nồng nàn,
con cất giữ kỷ niệm từng mành chiếu,
sưởi ấm nhau cả những lúc gian nan...
Mình chợt nhớ lại là ngày xưa cũng tình tứ lắm chớ (bây giờ cũng vẫn vậy ), làm thơ lung tung nhưng không biết bỏ đâu cả rồi? Moi móc được một lúc thì nó lòi ra bài thơ này - nhớ em - đọc lại thấy cũng tình quá xá nên ghi lại đây cho dễ tìm, tuy hơi sến một chút nhưng đây là blog của mình mà sợ gì, vợ mình mình thương mình nhớ chớ có dám thương nhớ vợ ai đâu mà sợ phải không nào?
nhớ em
Có một chiều nào mây tím giăng ngang
Sấm nổ rền lẫn trong ngàn gió hú
Mưa bắt đầu rơi lần từng hạt nhỏ
gõ đều đều như tiếng nhạc thân quen
Đó là khi anh nhớ - nhớ đến em
Nhớ dáng em đi nhớ bờ môi thắm
Tuy biết rằng vẫn còn xa em lắm
để gặp đâu đây bóng dáng nụ cười
Vẫn còn đó dư vị thoáng trên môi
như ngây ngất mùi hương loài hoa đẹp
Em biết không? Anh yêu em tha thiết
như chim trời ôm ấp cả ngàn xanh
Biết chắc gì em có nhớ đến anh?
trong gió thoảng hay là trong ánh mắt
cho dù giờ đây mưa đã nặng hạt
Anh vẫn mang cả em nặng trong lòng
Anh nhớ đến em, nhớ lắm - vô cùng…
06/1986
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.