Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Ngày em đến

Tối thứ sáu... Tập hát về... Mọi chuyện chuẩn bị cho Thánh Lễ PS ngày mai đã xong, ngoại trừ nỗi nhớ các con triền miên thì bây giờ là lúc mình cảm thấy trong lòng thanh thản nhất. Ngồi một mình, một laptop, một ADSL và một blog, không còn sự thoải mái nào hơn, và thế là mình nhớ đến một việc cần phải làm, đó là bài hát "Ngày Em Đến" của NS Từ Huy. Đối với những đứa con nhà mình thì chúng nó biết rõ bố thích bài này lâu rồi, nhưng đối với những ai mới vào thăm blog này thì sao nhỉ? Bạn đã nghe "Ngày Em Đến" chưa? Nếu chưa thì hãy nghe đôi lời cảm nhận của tôi nhé!
Bài hát Việt thì chúng ta có hàng vạn, nhưng "thấm" vào lòng người thì tôi nghĩ không nhiều. Mấy ai yêu trọn vẹn và sống trọn vẹn với một bài hát nghe qua rất đỗi bình thường, nhưng cái chất nghệ thuật được chắt lọc qua từng ngôn từ, từng ý nhạc của bài hát tôi nói ở trên thì quả thực, Ngày em đến là một tuyệt phẩm. Không phải vì tôi thích Từ Huy mà nói thế, vì thật ra đâu phải tất cả bài hát nào của ông cũng là hay cả đâu, nhưng nếu nhắc tới Ngày em đến thì phải gọi là nó đã làm cho cái thằng tôi đây rất thán phục. Nào, xin hãy bắt đầu thưởng thức bài hát tuyệt vời này cùng chúng tôi nhé!
Ngày em đến...
đôi mắt long lanh - thơ ngây - mơ màng...
Đấy, để mở đầu bài hát, tác giả cố tình đi từng cặp chữ, gợi cho người ta cái cảm giác thú vị như nhấm nháp từng ngụm cà phê một...
Ngày em đến...
đôi má hây hây - hương thơm - nồng nàn...

Cũng lại từng cặp chữ một rất tượng hình, khẽ cất tiếng hát là chúng ta sẽ tưởng tượng ra được ngay người em gái rất dễ thương, rất thơ ngây... đang bước đến... Cái hình ảnh ấy chỉ cần nghe lời ca là hiện ra rõ mồn một trong óc chứ không cần phải xem trên truyền hình mới thấy... (lắm lúc xem hình ảnh trên TV hoặc VCD còn phản cảm hơn những gì mình tưởng tượng ra nữa). Và cảm giác kế tiếp thì sao nhỉ?
làm mê say bao gã si tình
làm cho anh nhức nhối tâm hồn
buồn miên man thao thức suốt đêm... khuya.

Cái chữ đêm có chấm chấm của tôi có dụng ý đấy, nó không hát ngay là đêm khuya mà lại kéo dài chữ đêm ra một lúc rồi mới... khuya, nghĩa là cái anh chàng này sợ ai đó cướp mất người yêu của mình nên thao thức mãi, suốt cả đêm mà chẳng ngủ được, lại buồn nữa chứ, nhưng buồn miên man, buồn vu vơ, tội quá nhỉ?!
Rồi em đến...
Em đến bên anh cho anh ngỡ ngàng
Tựa như có
con suối đi qua trong tim nhẹ nhàng...

Thật tuyệt vời hai cái chữ nhẹ nhàng này, theo tôi, nhạc sĩ đã kết hợp một cách hài hòa về ngôn từ và giai điệu, hát hai từ nhẹ nhàng này nó trầm hẳn xuống làm cho tâm hồn mình nhẹ bay lên một cách rất thanh thoát, nhạc trầm xuống, hồn bay lên...
Và em nghiêng mái tóc mây bồng
và anh nghe trong gió thơm nồng
Thuyền anh theo con sóng ra khơi, ra nơi... nghìn trùng...

Có lẽ với khổ nhạc này tôi không còn gì để nói nữa, vì tự nó đã nói lên cái hay ho, cái ý nhị của từng lời nhạc, nhẹ như thơ và đẹp như mơ, đẹp đến nỗi ru mình trong suối tóc của nàng như bồng bềnh trên chiếc thuyền tình, để hòa với người yêu, sống với người yêu. Cái từ ra nơi... nghìn trùng ca lên tôi nghĩ hết sức tuyệt vời, nó nhẹ nhàng đắm thắm làm sao! nó êm xuôi như cuốn mình vào với lời ca rất tự nhiên và sâu lắng. Và thế là từ đây trở đi, dòng nhạc bỗng bắt đầu mạnh lên hẳn, vừa dồn dập vừa thúc bách, không còn nghỉ ngơi chậm chạp như khúc dạo đầu nữa
Thuyền anh đó, con sóng cuốn xô
thuyền anh đó, cứ mãi nhấp nhô
giữa biển khơi không bờ không bến
Thuyền anh đó, em cứ cuốn đi
Tình anh đó, em cứ cuốn đi, cứ cuốn đi, cứ cuốn đi, cứ cuốn đi...
theo em đời đời...

Quả thực, dòng nhạc dồn dập ở đây theo tôi khá là thành công, vì ý đồ của tác giả lúc đầu giới thiệu chậm rãi về người yêu của mình, sau đó, cuốn được vào mái tóc của nàng rồi thì anh ta tự tin lên hẳn, chấp nhận rủi ro trên biển tình, có cuốn đi cũng được, có chìm trong đó cũng được, miễn sao là được bên nàng (cũng khôn quá nhỉ? ai mà chẳng muốn vậy!)
Có cầm bút lên viết một bài hát thì mới thấy cái hay của người khác, cái khó của người khác khi viết ra được những dòng nhạc ấy. Bởi vậy khi thấy một bài hát tuyệt vời như Ngày em đến này, nó thấm trong tôi chặt còn hơn keo 504 nữa, nên chỉ cần nhẩm vài lần thì thuộc ngay, nhưng mà thôi, ca nhiều quá, nói nhiều quá người ta nói mình nói dai, mà dai - dài - dở là chuyện đương nhiên rồi. Thôi thì nếu ai chưa nghe, hãy thử một lần nghe để xem thử cảm nhận của tôi có đúng không nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.