Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Tự sự về mình

Có một ông già láu lỉnh,
Chỉ thích chơi với lũ nhóc tì.
Gọi ông là ông chú già vui tính!
Để ông được vui như cái tuổi xuân thì...

Trời có lúc mưa lúc nắng,
Hồn có khi úa khi phai.
Ngày tháng trượt dài,
Giữa dòng đời bạt ngàn gai góc.
Quá khứ cũng đôi lần bật khóc,
Khi đánh mất bao ngày tháng nên thơ.
Do vậy mà ông hay buồn vu vơ,
Tựa như là cỏ úa...
Như đứa trẻ bị lấy mất phần quà nhỏ,
Vì tuổi xuân của ông ai đó cướp đi rồi.
Nên ông héo hắt, thiếu vắng nụ cười,
Để lấp đầy bao thời gian trống vắng.
Một khi con người ta biết im lặng,
Là lúc tâm hồn nổi sóng dậy ngàn khơi.
Nên ông tự thấy mình đơn côi,
Ngay giữa trận đời đen bạc...
Ông muốn hâm lại cái hồn xuân đã mất.
Cố tìm cho mình một chút ít thời gian,
Để xóa đi những năm tháng lụi tàn,
Cái tuổi xuân bồng bềnh hoa lá ấy!
Quá khứ kia như mới vừa thức dậy,
Không còn thấy màu hồng.
Chẳng phải vợ ông,
Mà cũng chẳng phải tên trộm nào lấy cả.
Chính là thằng trận đời - thế mới lạ!
Hắn đã biếu không những bài học chua cay.
Cũng may mà ông không chịu cảnh tù đày,
Nhưng ông bị trói buộc trong vô vàn cay đắng.
Như là những ngục tù dai dẳng,
Giữa cuộc đời mỏi mệt khúc nôi.

May mà ông đã tìm thấy được nụ cười,
Nằm lẫn trong nhọc nhằn xiềng xích.
Có oan khiên và có cả nước mắt...
Như gia vị thêm thắt vào món ăn,
Làm thơm ngon những giá trị tinh thần,
Như châu báu mất đi nay lại tìm thấy được.
Sau lưng ông là cả một trời mơ ước,
Có vợ con, có blóc, và có cả bầu trời,
Để ông tựa lưng vào đó nhìn cuộc đời,
Và nhìn thấy cả một khung trời hạnh phúc!
Nào dễ ai có được?
Chú già vui tính như ông!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.