Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Tản mạn về một bài hát

Cứ mỗi sáng sau khi đi nhà thờ về thì mình lại vào blog, không gian mát mẻ, yên ắng và nhất là cõi lòng thanh thản, làm cho con người ta như muốn được nói một cái gì đó với chính mình, đúng hơn là với cái bàn phím trước mặt, vì ông già này mỗi lần gõ chữ phải nhìn vào bàn phím chứ không được nhanh nhẹn như các cháu ngày nay đâu, vào blog cũng là để sẻ chia với những người đồng cảm thỉnh thoảng click chuột ghé thăm, chắc là già trẻ lớn bé gì cũng đều có cả.
Dạo quanh một vòng thì nhận thấy một điều khá lạ, cư dân blogger Việt ngày nay hầu như là trẻ tuổi, chẳng thấy ai già như mình, hiếm hoi lắm thì mới bắt gặp được một tên tuổi cây đa cây đề là lớn tuổi, còn hầu hết thì toàn là bọn trẻ. Xin lỗi, gọi bằng bọn cho nó thân thiết chứ không phải khi dễ bọn này bọn kia đâu nghen các cháu, theo mình nhận định thì 99% blogger có độ tuổi từ 15 đến 40 chứ chẳng ai già như mình, hay là chúng nó bảo "già mà ham vui"? Biết đâu. Mà e là cũng đúng thật, tuổi tuy già, đã có cháu nội rồi nhưng tính tình cũng rất vui, nhất là khi bàn đến khía cạnh âm nhạc thì khá là hào hứng, sợ rằng bọn trẻ nói không lại mình nữa chứ.
Vâng, nay chợt nhớ ra một ý lạ, một bài hát mới đây của một tác giả mà theo tôi thì đây là một bài hát hay, giữa một rừng nhạc chợ đang vây quanh mỗi ngày trong cuộc sống. Chà, mới viết mà đã bận chuyện rồi, thôi thì chút xíu nữa tiếp tục, chỉ mới là khúc dạo đầu thôi mà! Và bây giờ tiếp tục đây. Bài hát tôi muốn nói đây theo tôi nghĩ thì chắc hầu như các bạn trẻ đều biết, một sáng tác của một anh bạn còn rất trẻ: Nhạc sĩ Mạnh Quân, anh mới 21 tuổi. Tôi biết thì với độ tuổi này, chắc chắn MQ chưa tốt nghiệp qua một trường âm nhạc nào, nhưng bài hát Thiên đường gọi tên của anh mà tôi muốn nói hôm nay quả thực là một bài hát rất hay, về ca từ cũng như giai điệu, đáng để cho một số nhạc sĩ có học vị khác quan tâm, mặc dù nó chỉ đạt giải Cặp ca sĩ thể hiện được khán giả yêu thích (Hà Anh Tuấn - Phương Linh) trong Bài Hát Việt 2006 vừa rồi mà thôi, nhưng xem ra giải nhất "Chuông gió" của Võ Thiện Thanh theo tôi chỉ phù hợp với một số ít người chứ nó không nằm trong quan điểm của đại chúng, số đông khán giả là những người trẻ, và bài hát cũng cần phải trẻ thì mới có thể thuyết phục được họ. Già như tôi bây giờ mà tôi cũng còn đứng về phía trẻ chứ đừng nói chi là chính họ. Tuy nhiên, việc chấm giải nhất nhì này nọ theo tôi chỉ mang tính hình thức, chưa kể đến việc ganh nhau trong số cây đa cây đề âm nhạc, tôi xin miễn bàn đến mà chỉ muốn nói đến bài hát này, đối với một tác giả trẻ như thế mà viết lên được những giai điệu, những lời ca như thế thì theo tôi thật đáng khen, rất đáng khen! Bây giờ chúng ta hãy cùng đi sâu vô một chút nhé!
Trước hết, nếu thích thì những bạn nào đang xem blog này có thể click vào đây để nghe Hà Anh Tuấn - Phương Linh trình bày bài hát này, còn nếu muốn download về máy tính của mình để nghe sau thì xin hãy click vào các nút cuối bài viết này.
21 tuổi! Thật không thể ngờ mới bằng tuổi ấy mà MQ đã viết lên những câu như thế này để mở đầu bài hát:
Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở
Hoa vàng che lấp những con đường
Tìm cho ta một cảm giác bình yên
Ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên
Ngày em ngủ trong trái tim,
Êm đềm quá…

Cực kỳ hay! Cái hay của câu mở đầu làm cho người hát phải chạy một mạch không ngơi nghỉ, có lẽ ý của MQ muốn người khác phải nhập vai một cách nhanh nhẹn chứ không lừ đừ như những bài hát khác: Tìm cho ta một cảm giác bình yên, ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên... thế mà ngày ấy đã có em ngủ trong trái tim, êm đềm quá! Chữ êm đềm quá theo tôi trong bài hát này thật là tuyệt, vì đang lúc cao trào bỗng dưng nó chậm lại, thật là êm đềm...
Nhiều người nghe qua bảo rằng: Quái thật! Cái ông già HL này sao mà ca anh chàng MQ này đến thế? Hay là lăng-xê bà con đây? Ha ha! Không phải đâu! Ngày ấy tôi cũng sáng tác, cũng viết cho người yêu là phu nhân bây giờ đây, nhưng sao mà nó khó khăn với từng nốt nhạc thế, sao mà lời lẽ ca từ nó sáo thế? v.v và v.v... cho nên bây giờ nghe qua một anh chàng chưa bằng tuổi con mình sáng tác ra những giai điệu, những ca từ như thế thì tôi lấy làm quá bái phục, thử nghe tiếp nhé!
Em yêu anh ngả nghiêng, bồng bềnh niềm kiêu hãnh
Thiên đường xanh mướt gió trong lành
Cuốn vào đời anh làm em bất tận
Vô tình chúng ta thuộc về nhau
Ngàn kiếp sau...

Cái giọng nữ vừa nhập vai bỗng dưng sụt xuống 1 octave trong khổ nhạc này tạo cho người nghe một cảm giác vừa lắng dịu, vừa trữ tình, làm như con gái thì nhỏ nhẹ dễ thương lắm đấy? (thực ra thì số nhỏ nhẹ dễ thương này không được nhiều vì tôi thấy mấy cháu gái hồi này cũng "trầu cau" lắm đấy, không hiền đâu! có gì cho ông già xin lỗi!) Có phải thế không? yêu anh mà yêu ngả nghiêng (?) kiêu hãnh! ghê thật! kiểu này MQ nịnh chị em gái đây, song đó là đương nhiên rồi, chứ viết nhạc mà không biết nịnh thì ai mà hát cho? Nhưng cái nịnh này cũng hay, vì nịnh là cả một nghệ thuật mà! Có điều trong khổ nhạc này có 2 chữ hơi khó hiểu "bất tận" Anh làm em bất tận hơi bị tối nghĩa, hơi tiếc một chút, tuy nhiên, có một số bạn lại thích cái câu khó hiểu này, vì họ là môn đệ của phái "tưng tưng" mà, càng khó hiểu càng vui, càng thích, điều đó cũng chỉ vui thôi, không sao! Tưng tưng nhưng đừng làm bậy là được!
Tiếng dương cầm lãng du môi mềm xinh xắn
Là em như mùa đông được sưởi ấm
Là em như tình yêu vĩnh hằng
Sẽ không bao giờ chìm khuất
Giấc mơ được có em thiên đường gọi tên
Giấc mơ chúng mình cùng ước nguyện
Hãy yêu nhau biển trời xanh mãi...

Vâng, sau khi ngủ trong trái tim êm đềm rồi lại yêu anh ngả nghiêng thì giờ đây tác giả mới nhắc đến thiên đường của hai người, nghe mà tình tứ quá nhỉ? Song không đáng trách lắm, vì cặp đôi này cũng chỉ ước nguyện là được yêu nhau như biển trời xanh mãi thôi, có gì xa hoa lắm đâu? Cao trào của bài hát kết thúc không về Chủ âm mà lại ở Át âm 7 làm cho người nghe phải ngẩn ngơ, không biết bài hát đã kết thúc chưa? sau đó là Nà ná na... theo tôi hơi uổng vì cái nà ná na này không hiểu MQ muốn nói gì, có lẽ chỉ chắp vá dòng nhạc vào cho xôm để trở về chủ âm mà kết thôi. Tuy nhiên nghe trọn bài hát thì quả nhiên đây là một bài hát rất hay, không "bác học" mà cũng không phải "chợ", đáng ra phải giành được giải cao hơn những bài hiện có mới phải. Song thiết nghĩ tác giả MQ chắc chắn sẽ chẳng buồn tí nào đâu, vì ít ra vẫn còn có một "ông già" như tôi rất thích bài hát này của cháu, phải không MQ?
Xin tạm chấm dứt ở đây vì còn phải lo làm việc đã... Giá như một ngày có 25 giờ nhỉ? Ta sẽ dành 1 giờ phụ trội ấy để viết blog (tào lao!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Để ghi lời nhận xét, bạn cần phải có một tài khoản Google, hoặc Livejournal, Wordpress, Typepad, AIM hoặc OpenID đều có thể dùng được cả.